Đại Ma Đầu

Chương 773 - Ngàn Điểu Trong Rừng Cũng Không Bằng Nhất Điểu Trong Tay

Lôi Động gật gật đầu không nói gì vẫn tiếp tục nhìn chăm chăm vào Hỗn Độn Kim Liên. Toàn thân nó phần lớn là màu xanh, chỉcó một bộ phận có có màu kim ngọc. Đài sen ở giữa chỉ lớncỡ nắm tay nhưng lại tán ra nhàn nhạt kim quang. Hỗn Độn Kim Liên trời sinh dị chủng, cũng không phải phải sinh trưởng trong nước trong bùn đất như thực vật bình thường mà ở trong vòng xoáy hỗn độn linh khí lâu ngày được thai nghén thành qua thời gian vô cùng dài.

Do được hỗn độn linh khí liên tục tẩy rửa nên nó không hề nhiễm chút chất bẩn hay bụi bậm nào. Nếu để nó hoàn toàn trưởng thành cũng có thể ngưng kết ra linh trí hình thành nên một tánh mạng mới. Gốc Hỗn Độn Kim Liên này tuy chưa thành thục nhưng vẫn không mất đi bản chất hoàn mỹ không tỳ vết của nó, trông nó phảng phất như một tác phẩm nghệ thuật vô cùng trân quý khiến Lôi Động nhất thời cũng không nỡ huỷ đi, thởi dài nói:

- Hỗn Độn Kim Liên này thật là đẹp a, đáng tiếc là ta không thểkhông ăn ngươi!

Dứt lời hắn liền trực tiếp ngắt xuống một phiến lá đưa vào trong miệng.

Một cổ mát lạnh sướng khoái bùng nổ nơi đầu lưỡi cùng với một mùi thơm mát tràn ngập trong miệng hoá thành một đoàn chất lỏng theo cổ họng Lôi Động trôi xuống. Cảm giác mát lạnh từdòng chất lỏng lan toả toàn thân!

Hỗn Độn linh dược không hổ là hỗn độn linh dược. Lôi Động thầm khen một tiếng rồi vội vàng tập trung tu tưởng vận chuyển Huyền Âm Tâm Kinh thúc dục Huyền Âm chân nguyên không ngừng lưu chuyển trong kinh mạch để tiêu hoá dược tính từphiến lá kia. Theo mỗi vòng chân nguyên lưu chuyển đều có một cổ dược tính nồng dậm dung nhập vào trong chân nguyên đồng thời tinh lọc chân nguyên và cả thể chất của Lôi Động.

Chỉ mấy tức công phu sau, dược lực của phiến lá đã được hấp thu sạch sẽ. Tự kiểm tra một chút, Lôi Động phát hiện tu vi bản thân cũng có chút tinh tiến, hiệu quả rõ ràng tương đồng với hắn tân tân khổ khổ tu luyện mấy năm khiến cho hắn kinh hãi không thôi. Đây chỉ là một phiến lá cây của một gốc Hỗn Độn Kim Liên chưa thành thục mà đã có công hiệu như vậy ...

Cũng khó trách những tồn tại thời thái cổ viễn cổ làm sao lại dễdàng đạt tới Nguyên Anh, Hoá Thần, thậm chí là Luyện Hư hợpđạo như vậy. Lúc đó hỗn độn linh khí còn dồi dào, quả thật cóvô vàn chỗ tốt. Tin tưởng vào thời đó, với hỗn độn linh khí dồi dào như vậy thì hỗn độn linh dược như Hỗn Độn Kim Kiên này số lượng sẽ không hề ít. Cho dù không dùng luyện đan mà trực tiếp phục dụng cũng đủ khiến cho tu vi đột nhiên tăng mạnh.

Đầu U Minh Huyền Xà thủ hộ Hỗn Độn Kim Liên đã không biết bao nhiêu năm kia quả thật là không may. Nếu nó đợi được tới ngày Hỗn Độn Kim Liên thành thục rồi phục dụng thì khả năng tấn cấp lên Hoá Thần gần như là nắm chắc, tới lúc đó Cửu U Thâm Uyên lại có thêm một phương bá chủ rồi.

Nhưng hiện tại, cái thứ tốt này lại được Lôi Động hưởng dụng. Hắn còn muốn chừa lại một chút cho chúng nữ ở nhà ăn nhưng vừa nhắc tới đã bị khí linh bác bỏ. Hỗn độn linh dược phần lớnđều là một khối, nếu ngươi không đụng tới nó thì có thể không có vấn đề gì, nhưng ngươi đã ngắt của nó một cái lá thì nó cũng không còn tồn tại bao lâu nữa.

Càng đáng tiếc là gốc Hỗn Độn Kim Liên này còn chưa thành thục hoàn toàn cho nên đài sen của nó cũng chưa thành thục. Nếu là đài đen đã thành thục rồi thì vẫn có thể bảo tồn được. Lưu lại một hạt sen rồi dùng hỗn độn linh khí vẫn có thể dưỡng ra được một gốc Hỗn Độn Kim Liên nữa.

Buông tha ý định mang một ít về, Lôi Động bắt đầu tiếp tục toàn lực hưởng dụng Hỗn Độn Kim Liên. Mỗi một phiến lá hắn đều luyện hoá hấp thu một chút, như thế chân nguyên của hắn sẽ tinh thuần lên từng chút một, tổng hợp tố chất thân thể cũng tuỳ theo mà tiến bộ. Hơn nữa, Lôi Động cũng có thể rõ ràng cảm nhận được quá trình này.

Cuối cùng chỉ còn lại đài sen, Lôi Động cẩn thận từng chút một gỡ đài sen xuống lấy ra từng hạt sen. Cả đài sen và toàn bộ phần rể Lôi Động cũng không nỡ lãng phí mà cắt ra thành từng đoạn nhét vào miệng, tuy có hơi đắng chát một chút nhưng đối với tu vi hắn lại có sự hỗ trợ không nhỏ.

Lúc này, Tà Phượng đã có chút điên cuồng. Nàng rất rõ ràng cảm ứng được ấn ký của nàng lưu lại trên Hỗn Độn Kim Liên đã bịngười ta phá hư. Như vậy chỉ có hai tình huống xảy ra: một làđối phương phát hiện ra ấn ký của nàng rồi dùng thủ đoạn bài trừ, hai là tình huống xấu nhất, tên trộm kia không biết làm gì đóđã phá hư gốc Hỗn Độn Kim Liên nên đã vô tình phá luôn ấn kýcủa nàng. Mà đối với việc phá hư này chỉ có một khả năng là đối phương đã trực tiếp ăn luôn gốc Hỗn Độn Kim Liên! Kết quả này Tà Phượng dù thế nào cũng không thể tiếp nhận được.

Lúc này, Tà Phượng dựa vào thần thức cường đại của mình truy theo phương hướng ấn ký vừa mất đi tìm tới. Nàng vẫn duy trìnhân hình trực tiếp hung hăng va chạm với đất đá nham thạch xung quanh đi tới. Giờ khắc này trông nàng không khác gì mộtđầu bạo long, không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn cản nàngđược.

Mặc kệ thạch bích trước mặt dầy bao mấy trượng, thậm chí hơn mười trượng đều bị nàng đục thủng một cái lỗ thật dài xuyên qua. Cường giả cấp Hoá Thần hoàn toàn không phải sinh linh bình thường có thể lý giải được!

Những tiếng ầm ầm liên tục vang lên như thế tất nhiên không thể thoát được cảm giác của Lôi Động. Sau khi hơi kinh ngạc một chút, hắn liền biến sắc. Theo âm thanh càng ngày càng tới gần thì mục tiêu của đối phương chắc chắn là nơi này rồi. Với tâm tính cẩn thận trời sinh của Lôi Động thì không khó đoán ra đối phương là đang tìm hắn mà đến.

Lôi Động phản ứng cực nhanh trực tiếp nuốt luôn phần Hỗn Độn Kim Liên còn sót lại vào bụng rồi đưa tay đẩy một chưởng vào tảng đá che cửa động bên kia, thân hình nhoáng cái đã như mộtđạo quỷ ảnh nhàn nhạt liều mạng chui sâu vào bên trong sơnđộng.

Chỉ bảy tám tức công phu sau, cửa động chỗ Lôi Động ẩn nấp đãầm ầm bị Tà Phượng phá nát. Nàng khẽ ngửi một chút thì khuôn mặt lập tức phủ đầy sát khí, nghiến răng nói:

- Dĩ nhiên là tiểu tử giảo hoạt kia, vậy mà dám trực tiếp ăn luôn Hỗn Độn Kim Liên. Ta nhất định khiến tiểu tử ngươi sống không bằng chết!

Sau khi phẫn nộ rít lên một tiếng, nàng tiếp tục dùng phương pháp bạo lực như trước đuổi theo hướng Lôi Động trốn chạy bởi vì Lôi Động còn chưa rời đi được bao lâu nên mùi vị vẫn còn lưu lại chưa hề biến mất.

Tiếng rít của nàng ẩn ẩn truyền tới tai Lôi Động, nhờ đó hắn biếtđược người đuổi theo không phải là Trùng Đế mà là Tà Phượng. Lúc này, cảm giác nguy hiểm lại tăng thêm mấy thành. Dù sao thìtên Trùng Đế kia cũng đã bị thương nặng, cho dù Lôi Động lúc này vẫn không phải là đối thủ nhưng chênh lệch giữa song phương đã nhỏ hơn rất nhiều. Mà Tà Phượng sau khi giao chiến với Lôi Long tuy cũng thụ thương chút ít nhưng so với tổn thương của Trùng Đế thì không đáng kể.

Bình Luận (0)
Comment