Đại Ma Đầu

Chương 857 - Thần Hồn Tỏa

Bỗng nhiên một cỗ lực lượng cường đại mà thần bí cuốn cái lệnh bài kia đi. Sau thời gian yên lặng hơn mười tức, một cái thanh âm già nua nhưng lại hùng hậu vang lên.

- Thủ dụ đã được xác nhận, các ngươi có tư các tiến vào trong thời gian một nén nhang. Không cho phép lấy tay sờ, chỉ có thểlấy được một vật. Sau khi lấy rồi thì cần phải lập tức đi ra, nếu không đừng trách lão hủ vô tình.

- Tuân lệnh trưởng lão.

Mọi người ở trước mặt cường giả nguyên anh kỳ, mặc cho thiên phú xuất chúng như thế nào, cũng đều không dám có nửa điểm kiêu ngạo và khinh thường. Bởi vì, trước tiên chưa cần đề cậpđến sự cường đại khủng bố của tu sĩ nguyên anh kỳ. Mà mỗi một tu sĩ có thể tu luyện tới cường giả nguyên anh kỳ, có người nào khi còn trẻ mà không phải là nhân vật phong vân có thiên tư tung hoành. Hơn mười đệ tử trung tâm ở đây, tuy rằng mỗi một người đều có tư chất không tệ. Nhưng mà trong số mười ngày này, tương lai chỉ sợ là chỉ có một hai người đạt được thành tựu,đột phá tới nguyên anh kỳ, như vậy đã là rất giỏi rồi.

Bởi thế, trước mặt nhân vật bậc này, đám thiên chi kiêu tử kia không hề có bất kỳ địa phương nào đáng giá để khoe khoang.

Lực chú ý của đám người còn lại cũng không dám loạn động. Nhưng mà tinh lực của Lôi Động lúc này lại vô cùng tập trung. Suốt đêm hôm qua hắn đã luyện chế ra một thứ đồ chơi nhỏ,đang không một giây phút nào mà không giám thị dao động thần niệm. Quả nhiên thần niệm của tên tu sĩ nguyên anh kia liền tràn ra, va chạm vào cái Thần Hồn Tỏa ở cánh cửa lầu hai kia.

Một tiếng răng rắc vang lên, Thần Niệm Tỏa liền bị mở ra, sau khi trận pháp khởi động,cái đại môn hình tròn kia chậm rãi mở ra, lộ ra một cái thông đạo âm trầm bên trong. Nhưng ngay sau đó, một ít trận pháp chiếu sáng liền được khởi động, khiến cho đènđuốc ở bên trong sáng trưng lên. Cái lại trên mặt mỗi một tên đệtử trung tâm đều hiện lên vẻ hưng phấn. Những thứ đồ vật ở tầng hai của tàng kinh các không phải là đám tạp vật ở tầng một có thể so sánh được. Một đám đều nóng lòng muốn thử.

Nhưng mà tâm tư của Lôi Động cũng không thèm đặt ở những việc này, mà là truyền âm về phía khí linh của mình.

- Tình huống thế nào?

- Cực kỳ hoàn mỹ, đã đánh cắp được thần niệm dao động, đến lúc đó chỉ cần dựa theo phương pháp đặc thù để bắt chước cái dao động thần niệm này là liền có thể mở ra được Thần Hồn Tỏa. Nhìn ra được cái Thần Hồn Tỏa này và cái Thần Hồn Tỏa ở thời đại của chúng ta cũng không khác nhau nhiều, không có trải qua cải tiến gì cả. Thực hiển nhiên hẳn là người của cái tông phái này không biết đào bới được đồ cổ ở chỗ nào rồi bắt chước theo.

Cái khi linh kia bất giác lại bắt đầu giảng đạo lý.

- Nếu để ta thiết kế cái Thần Hồn Tỏa này, tất nhiên là không thể…

- Đủ rồi, hiện không phải là thời gian dong dài.

Lôi Động lập tức cắt đứt lời của nó. Sau khi đã xác định được hoàn mỹ bản sao rồi, Lôi Động làm sao còn muốn tiếp tục nghe nó dong dài. Vừa đuổi theo đám người nuối đuôi nhau tiến vào tầng hai, vừa dặn dò khí linh.

- Khí linh, ngươi phụ trách ghi chép lại địa hình, bố trí của lầu hai này còn cả tình trạng cửa ra vào ở đây nữa. Bởi vì thần niệm của tên tu sĩ nguyên anh kia không một giây phút nào không giám thị nơi này nên ta không thể triển khai thần niệm ra điều trađược.

Cái khí linh kia hừ lạnh một tiếng.

- Chỉ là một tên tu sĩ nguyên anh sơ kỳ mà cũng làm cho ngươi sợ mất mật. Thật làm mất mặt chủ nhân của ta. Như cái loại này, chủ nhân của ta tát xuống một cái còn không biết là có thể giết chết được bao nhiêu tên,

- Nếu ngươi còn nói lời vô ích nữa thì việc sửa chữa cái Cạnh KỹTràng sẽ được hoãn lại một ngàn năm sau.

Lôi Động cũng không nói gì cả, ở chung với cái khí linh này đãlâu, hắn cũng dần dần biết được tính cách của nó. Nó thuộc hạng người nếu đối với nó có thiện ý, ngược lại nó sẽ hiện lên lòng tham không đáy. Nhưng nếu đối với nó thật hung ác thì nó sẽ thành thật làm theo lời của mình.

Quả nhiên, cái khí linh kia đã yên tĩnh trở lại, thành thành thật thật dùng phương thức đặc thù của nó để quan sát lầu hai của tàng kinh các.

Mà Lôi Động thì không nhanh không chậm đi vào. Ánh mắt đánh giá mọi nơi xung quanh. Cái lầu hai này thì nhỏ hơn lầu một rất nhiều. Hiển nhiên ở lầu này phẩn lớn đều là những vật có giá trị. Nhưng mà cái khôi lỗi chi thuật cấp hóa thần mà Lôi Động cần tuyệt đối không có khả năng đặt ở nơi này. Hắn vừa đi dạo ở xung quanh vừa dùng ánh mắt để quan sát mọi nơi. Thần niệm không thể dùng được để tránh cho tên tu sĩ nguyên anh sơ kỳ kia phát hiện ra sơ xuất.

Cùng lúc đó, bên tai Lôi Động cũng truyền đến một đạo thanh âm.

- Đi đến phía trước mười lăm bước rồi quẹo trái, rồi hãy nhanh lấy một cái ngọc giản có màu xám nằm ở trong góc đó. Ngươiđừng hiểu lầm, chỉ vì ta muốn cảm tạ ngươi đã nhường ta ở trong trận chung kết mà thôi. Người bên ngoài không biết nhưng mà ta hiểu được thực lực của ngươi không chỉ có như vậy.

Lôi Động hơi sững sờ, nhưng lập tức nghĩ tới đây là thanh âm của Lý Sở Sở, hắn không khỏi vuốt cái mũi rồi nở một nụ cười.Đích thật là trong trận chung kết chính mình đã nhường cho nàng. Chẳng qua đây cũng là vì mình còn có mục đích khác.

Nhưng mà ở trong thanh âm của Lý Sở Sở này, nghe như thếnào cũng đều cảm thấy được một loại hương vị cổ quái. Chẳng lẽ nàng đã cho rằng bởi vì mình có hảo cảm với nàng cho nên mới nguyện ý tặng lại vị trí quán quân cho nàng? Bởi vì sợ như thếnên mới muốn nhân cơ hội này trả lại cho mình. Khó trách hai ngay nay khi nhìn thấy mình thì nàng thường thường cũng đều tránh mặt.

Đói với lần này, Lôi Động cũng chỉ có thể cười cười. Liền lập tức cất bước đi về phía vật kia. Hắn liền vận dụng thần niệm nhỏ bécủa tu sĩ trúc cơ kỳ đảo qua, trong chớp mắt khi va chạm vào cái ngọc gian kia thì liền định dùng thần niệm tiến vào bên trong. Nhưng mà một cỗ thần niệm cực kỳ bá đạo khác cũng cuốn qua vật kia, sau đó liền túm cái vật kia đi. Động tác bá đạo mà không lưu tình một chút nào.

Lôi Động vẫn còn chưa kịp có phản ứng, thì một cỗ thần niệm quen thuộc mang theo cảm xúc tức giận hung hăng xông đến,đụng phải cái khối thần niệm kia thì liền cuốn lấy cái ngọc giản ném về phía Lôi Động ở bên này.

Nhưng cỗ thần niệm lúc trước kia dường như cũng thực không cam lòng, liền tỏa ra một cỗ tức giận, sau đó liền hung mãnh đạp vào. Ba một tiếng, liến ném cái ngọc giản về một hướng khác. Hai đạo thần niệm trước sau bắt đầu ngươi tới ta đi chém giết như đao như kiếm. Khiến cho Lôi Động không biết nói gì cả, chỉđành phải đứng vuốt vuốt cái mũi xem hai người tranh đoạt.

Lôi Động đã sớm nhận ra đạo thần niệm cướp đoạt cái ngọc giản kia của mình là ai. Chính là Triệu Võ của gia tộc Triệu thị, cũng chính là người bài danh thứ ba trong trận thi đấu khôi lỗi lần này.

Bình Luận (0)
Comment