Đại Ma Đầu

Chương 863 - Tỏa Hồn Đinh

Trong lòng Lôi Động cực kỳ muốn rời khỏi nơi này. Trong đầu lại nhớ tới buổi tối ngày hôm đó. Chính mình phải dùng cả tính mạng ra đánh cược, liều mạng mới có thể mang được Tẩy Tâm Quả trở về. Nhưng thần sắc của hắn vẫn cực kỳ cung kinh như lúc trước, nhưng mà cũng không biết nói cái gì, chỉ chờ mong lão quỷ này cho hắn rời đi.

Ai ngờ tên lão quỷ họ Tiêu này bắt đầu nổi lòng tham không đáy.

- Tiểu tử, vừa rồi nghe nói ngươi chính là á quân của trận thi đấu khôi lỗi lần này? Thực lực chân thật còn nằm trên cả Lý nha đầu bài danh đầu bảng kia? Ta thấy không bằng như vậy, trưởng lão ta cảm thấy chúng ta vô cùng ăn ý, dù sao thì sau khi ngươi chính thức gia nhập tông phái thì cũng cần bái sư, không bằng liền bái trưởng lão ta làm sư phụ, ngươi thấy thế nào?

Lôi Động cũng đã sớm biết Vạn Khôi Môn này và Âm Sát Tông bất đồng. Bởi vì tu sĩ nguyên anh kỳ tương đối hiều, mà mỗi mười năm mới có một ít đệ tử trung tâm gia nhập, vì vậy nhiều ítđều sẽ bái làm môn hạ của các trưởng lão nguyên anh kỳ.

Nhưng mà tuyệt đại đa số đều là đệ tử gia tộc, bởi vì người ở bên trong nên thường sẽ bái làm môn hạ trưởng bối đồng tộc, đểcho quyền lực của gia tộc càng ngày càng lớn. Rất nhiều gia tộc ngẫu nhiên sẽ có một vị trưởng lão cấp nguyên anh, nhưng màtrong gia tộc lại không có người kế tục, kết quả là sẽ chậm rãi suy sụp đi xuống.

Nhưng mà nếu là một ít đệ tử trung tâm không có chỗ dựa nào, thường thường sẽ được một ít các vị trưởng lão nguyên anh mời,đưa vào một bộ phận thế lực dưới trướng. Đương nhiên đây cũng là một chuyện tình đôi bên cùng có lợi. Một bên nguyệnđánh, một bên nguyện chịu đựng.

Mà thực lực của Lôi Động rất mạnh, tuy rằng chưa vượt qua cuộc khảo thí cuối cùng, vẫn chưa chính thức là đệ tử trung tâm, nhưng mà cũng đã khiến cho rất nhiều trưởng lão cấp nguyên anh để ý tới. Hiện giờ lão quái họ Tiêu này cũng nhảy ra nhúng một tay vào, thực khiến cho Lôi Động có chút không biết nói gì.

Nhưng mà hắn lại không thể đắc tội được, đành phải truyền âm nói.

- Đa tạ tiền bối ưu ái, vãn bối chưa chính thức trở thành đệ tử, nếu lần này có thể vượt qua kỳ sát hạch đệ tử trung tâm. Vãn bối sẽ nghĩ đến tiền bối trước tiên, bái nhập làm môn hạ của tiền bối.

Dù sao là lừa dối hay không thì Lôi Động cũng không cần để ý. Dến lúc đó chỉ cần khôi lỗi thuật cấp hóa thần đến tay thì hắn sẽ lập tức biến mất.

Tiêu trưởng lão này làm sao dự đoán được suy nghĩ của hắn, thấy Lôi Động đáp ứng như vậy thì cảm thấy rất vui vẻ. Có thểthu được một tên đệ tử có thực lực mạnh mẽ như vậy thì cũng có thể coi như một loại tiền vốn. Lập tức hắn liền đưa cho LôiĐộng một cái ngọc giản tâm đắc, gặn hắn phải nghiên cứu thật tốt, tranh thủ thu được quán quân lúc sát hạch.

Thật vất vả mới thoát được Tiêu trưởng lão này, Lôi Động trở vềphòng của mình ngồi chờ đến buổi tối. Vừa định lại đột nhập vào tàng kinh các thì từ ngoài cửa liền truyền đến một trận tiếng bước chân hơi có vẻ hỗn độn mà trầm trọng. Người này hơi thở không đều, lúc nhanh lúc chậm, hiển nhiên là nỗi lòng cực không yên.

Lấy độ mẫn tuệ của thần niệm Lôi Động, đương nhiên là liền dễdàng phát hiện ra người đang đi tới chính là Lý Sở Sở đã nén giận mà đi lúc trước. Lập tức hắn không khỏi khẽ cau mày, không biết bây giờ nàng đến là có chuyện gì? Nhưng mà việc này cũng coi như có chút vận khí, nếu như nàng đến chậm một chút nữa, phát hiện ra bản thân Lôi Động không có ở bên trong, không biết là còn gây ra tai họa gì.

Phảng phất như là do dự gì đó, Lý Sở Sở bồi hồi ở bên ngoài cửa phòng Lôi Động một hồi lâu, sau đó liền phảng phất như là quyết tâm đi đặt lẽ đính hôn vậy, mở miệng truyền âm vào bên trong phòng, nói.

- Công Tôn huynh có rảnh hay không? Sở Sở có chuyện quan trọng cần bẩm báo.

Lôi Động thầm thở dài một tiếng trong lòng. Chữ tình này chính là một chuyện khiến người ta khó xử. Thứ nhất là Lôi Động sợ chuyện này sẽ mang đến phiền toái ngoài ý muốn cho kế hoạch của mình.

Thứ hai là cũng vì không muốn làm ảnh hưởng đến nàng. Nói như thế nào Lý Sở Sở này cũng tính là một cô gái không tệ, rất có tiền đồ. Tuy rằng từ trước đến nay Lôi Động làm việc có chút tâm ngoan thủ lạt. Nhưng mà nhiều khi cũng là hạng người cực kỳ chú ý đến nguyên tắc.

- Sở Sở tiểu thư, đêm tĩnh không người, tại hạ đã nhập định nghiền ngẫm trong lòng, sợ là không tiện chiêu đãi. Không biết Sở tiểu thư có việc gì, có thể truyền âm bẩm báo hay không?

Lời ấy của Lôi Động cũng trực tiếp nắm thời cơ cự tuyệt người ở ngoài ngàn dặm. nhiều khi nên ngừng thì phải ngừng, nếu mà cứlề mề thì rất dễ để người ta hiểu lầm chính mình.

- Công Tôn Động.

Lời nói của Lôi Động giống như đâm thẳng vào tim Lý Sở Sở. Tuy nói ở bên ngoài nàng chính là chi nữ chiêu hiền đãi sĩ, thoạt nhìn thật bình dị và gần gũi. Nhưng mà trong lòng thì cũng kiêu ngạo hơn bất kỳ ai khác. Nói thật nàng đích xác là có hảo cảm không nhỏ đối với Lôi Động, nhưng mà chỉ mới giới hạn ở hảo cảm mà thôi. Lôi Động từ chối khéo, lãnh đạm ngược lại càng kích thích một ít tâm lý háo thẳng tranh cường của nàng. Bởi vìtừ nhỏ tới lớn nàng chưa bao giờ thua cuộc, cũng chưa từng thất bại.

Lý Sở sở cắn răng, thân hình chợt lóe, trực tiếp xâm nhập vào bên trong phòng của Lôi Động, ở trong mắt của nàng đã tràn ngập các loại cảm giác không cam lòng, bi phẫn, thậm chí là thẹn quá hóa giận, trực tiếp chất vấn.

- Công Tôn Động, ngươi không khỏi quá mức coi thường Lý Sở Sở ta. Quả thật Công Tông Động ngươi đích thật là hạng người cái gì thiên tư tuyệt diễm, tìa tình xuất chúng. Rốt cục là Lý Sở sở ta có chỗ nào đắc tội ngươi, làm sao lại ba lần bảy lượt làm nhục ta.

Lôi Động trầm mặc một trận, thật lâu sau đó mới thở dài nói.

- Sở Sở tiểu thư, tại hạ chưa bao giờ có nửa điểm xem nhẹ cô. Hoàn toàn tương phẩn, tại hạ thủy chung cho rằng Sở Sở tiểu thư là một nữ tử cực kỳ tài giỏi, dung mạo tài tình, trên trời dướiđất hiếm thấy. Cách đối nhân xử thế như vậy thật khiến cho người ta nể phục, nếu mà có thể có được thê tử như tiểu thư, thìquả thực là Bỉ Dực Song Phi, là vinh quang và may mắn của bất kỳ một nam nhân nào.

Lôi Động nói đến đây thì sắc mặt lãnh diễm của Lý Sở Sở dần dần chậm lại, phảng phất như là nghĩ tới chuyện gì đó, hai gò mábất chợt trở nên đỏ ửng, hờn dỗi nổi giận nói.

- Ai, ai thèm gả cho ngươi?

- Chẳng qua, tại hạ còn có một phen ẩn tình khác, không dám cóbất kỳ ý trì hoãn nào đối với Sở Sở tiểu thư.

Lôi Động hít một hơi thật sâu, thở dài nói.

- Xin Sở Sở tiểu thư hãy thứ lỗi, tất cả những chuyện này đều làdo tại hạ sai lầm.

- Ngươi….

Lý Sở Sở lại tức giận một trận, nhưng cũng chợt cười lạnh nói.

Bình Luận (0)
Comment