Đại Ma Vương Thỉnh Giữ Lấy Mạng

Chương 10

Sau lần Đạt Ma khởi nháo, Nữ vương trực tiếp để hắn đi khổ sai một tuần thì không ai đến làm phiền Nam Cung Huyền, bất quá mỗi lần đi ngang đều có người chỉ trỏ thầm thì. Hơn nữa, mỗi lần cô từ Long gia trở về, hễ đi luyện ma pháp cùng Đổng Vân Nhu thì bị cả đám người vây xem làm như cô là sinh vật lạ không bằng. Người đô hội có giới hạn, sau một tháng Nam Cung Huyền rốt cuộc không nhịn nổi, bắt đại một người tới tra hỏi. Hoá ra đám người này đều muốn coi thử Nam Cung Huyền luyện cái gì mà có thể khiến Đạt Ma bị thương. Nhưng lại sợ chọc cô sinh khí nên chỉ dám đứng đằng xa.

"Bọn họ thật phiền, suốt ngày cứ hỏi mãi." Nam Cung Huyền bẹp bẹp miệng, chán nản lăn qua lăn lại trên giường.

"Sao em không nói ra ?"

Thải Nhi nhìn cô như vậy thì nở nụ cười. Nàng nghĩ em ấy lúc này rất đáng yêu, may mắn không có mấy người biết. Trừ nàng thì có Nữ vương, Long Thanh Hàn cùng Đổng Vân Nhu, còn trước mặt những người khác đều một bộ dạng cà lơ phất phơ.

"Thứ này rất tốn sức, còn khó điều khiển. Khi đó tên Đạt Ma ở gần cho nên mới trúng. Còn lúc hắn khống chế chị thì... tình thế bắt buộc nên liều luôn. Nói chung là em không biết lần sau có thành công hay không nên không dám thể hiện." cô nhu nhu tóc, khiến nó loạn hết cả lên.

"Cẩn thẩn, đừng lộng hư tóc. Chị tin là em làm được. Những người khác cũng đánh giá rất cao khả năng của em." Đương nhiên là chỉ những ai biết được bí mật của Nam Cung Huyền.

"Cũng chỉ có bốn người."

"Phải rồi, chị nghe nói tính khí của Đổng Vân Nhu không tốt lắm ?"

"Không hẳn, chỉ là nàng ta có điểm ngạo kiều, toàn nói trái lương tâm."

Nhắc tới Đổng Vân Nhu, Nam Cung Huyền thật sự nhức đầu, cô là lần đầu tiên gặp phải một người có tính ngạo kiều lớn tới vậy. Dù thích tới không kiềm chế được vẫn cố ra vẻ chán ghét, miễn cưỡng này nọ. Thảo nào người khác luôn thấy nàng ta khó chịu. Nhưng mỗi lần nói thật, mặt lại đỏ ửng, bộ dạng quẫn bách, nói chuyện đều lắp bắp.

"Thật muốn ép cô nàng nói lời thật lòng a." Cứ thế, một cái suy tính được gieo vào trong lòng cô, theo thời gian càng ngày càng lớn.

Sáng hôm sau, Nam Cung Huyền quyết định thử lại chiêu đó một lần. Nữ vương cùng mọi người chờ mong, đứng thành một vòng quanh sân tập. Nhìn đoàn người trong lòng cô bỗng chốc lo sợ thất bại. Hít sâu vài cái để lấy lại bình tĩnh, Nam Cung Huyền lập một kết giới để đảm bảo đạn lạc cũng không có ai bị thương. Cô tập trung ngưng tụ hơi nước trong không khí thành một khối cầu nhỏ, sau đó điều khiển nó bay nhanh dần. Đến khi đạt được tốc độ như mong muốn, cô ngay lập tức nhắm tấm bia bắn tới.

Mọi người ồ lên kinh ngạc với kết quả trước mắt, tấm bia đã bị xuyên thủng một lỗ còn quả cầu nước thì biến mất, chỉ lưu lại chỗ bị xuyên vài giọt nước. Đạt Ma không khỏi đánh một cái rùng mình, may mắn lúc đó Nam Cung Huyền không có mạnh như bây giờ. Nếu không vết thương trên người hắn sẽ không chỉ tổn thương nhỏ như vậy. Nhưng hắn đã quên mất một điều, đó là Nam Cung Huyền khi ấy một bên đấu kiếm một bên thi triển ma pháp.

Nam Cung Huyền nhíu mày, quả nhiên cơ thể cô chưa gánh nổi hậu quả để lại của chiêu này. Mỗi một viên đạn nước tạo ra từ không khí hao tổn ma pháp nhiều hơn từ nguồn nước sẵn có. Thêm vào đó, để ngay lập tức đưa nó trở lại trạng thái hơi nước đòi hỏi phải có khả năng không chế ma pháp rất tốt. Lần nào ngạnh sinh dùng chiêu này cơ thể cô đều tạm ngưng luân chuyển ma pháp vài phút mới trở lại bình thường. Đối với một pháp sư mà nói, nó có thể biến thành điểm chí mạng. Hoặc cũng có thể do cô là người mới nên xuất hiện phản ứng này, sau khi thuần thục sẽ không có nữa.

Các Thuỷ hệ pháp sư khác không nói không rằng liền bắt chước làm theo. Có vẻ họ rất tự tin vào năng lực của mình cho nên không một ai lập kết giới cả. Bất quá họ rất nhanh nhận ra rằng muốn đạt được tốc độ như vừa nãy không phải chuyện dễ dàng. Nam Cung Huyền yên lặng đứng một bên quan sát, biểu tình trên mặt ngưng trọng. Rất nhanh thì một trong số họ xảy ra tình trạng mất kiểm soát, viên đạn nước di chuyển cực nhanh. Mắt thấy nó hướng tới Nữ vương, cô bộc phát sức mạnh, ép buộc nó chuyển hướng cùng giảm tốc độ. Ngay khi mọi người đều nghĩ việc này đã giải quyết xong thì thêm một người khác lại xảy ra chuyện.

Quả cầu nước của người này đột nhiên tự phình to rồi phát nổ, tia nước dưới áp lực đẩy cực mạnh biến thành những viên đạn bắn ra bốn phía. Ma pháp sư thì tạo rào chắn, kiếm sĩ thì giơ vũ khí chống đỡ, không ai muốn vô cớ bị thương cả. Mọi người thở phào, rồi chợt run lên khi nhớ tới vài viên đạn nước khác. Nếu tất cả bọn họ lo chống đỡ cho chính mình thì ai là người giải quyết số còn lại ? Câu trả lời đương nhiên là Nam Cung Huyền.

Nam Cung Huyền suýt chút nữa đã phát điên khi mà từng ấy quả cầu nhắm tới toàn những người quan trọng. Nếu họ lúc này bị thương thì hậu quả không ai dám tưởng tượng. Cho nên nhiệm vụ của pháo hôi là hi sinh thân mình đổi lấy sự an toàn cho nhân vật chính. Nam Cung Huyền dùng toàn lực khiến tất cả ngừng ngay trước khi chạm tới ai đó. Hậu quả: mắt cô tối sầm, ma pháp trong người chạy loạn cùng cơ thể vô lực, ngã xuống đất.

"Sau này tuyệt đối không chơi dại nữa, đau chết mình rồi."

Nam Cung Huyền hôn mê suốt một ngày trời, lúc tỉnh dậy phát hiện bản thân không có nằm trong lều của mình. Cô chống đỡ thân mình ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh. Cách bố trí của điểm quen thuộc, bóng người ngồi đằng kia cũng quen thuộc. Nhu hai mắt, cô nhận ra đó là Nữ vương, nàng đang ngồi phê duyệt thứ gì đó. Hiện tại Vân Đan Sa La đã chuyển một phần trọng trách cho Công chúa để nàng từng bước quen với việc triều chính.

"Tỉnh rồi à ?" Nữ vương ngẩng đầu nhìn về phía cô.

"Ngô, ân." Đại khái là vì mới tỉnh dậy cho nên đầu óc còn chưa vận chuyển mạch lạc đi.

"Ngươi thấy trong người thế nào ?" Nàng đứng dậy đi tới bên giường từ trên cao bao quát nhìn xuống.

"Có chút vô lực. Ân, còn đói nữa. Ngô, a..." Nam Cung Huyền mở to hai mắt nhìn Nữ vương.

Vân Đan Sa La có chút tức giận, người này lần nào hôn cũng đều trừng hai mắt cả. Nàng đưa tay che mắt cô lại, cái lưỡi miêu tả cánh môi cô, cảm nhận sự mềm mại, ấm áp truyền tới. Khẽ cắn một cái, Nam Cung Huyền kêu đau, Vân Đan Sa La cứ thế thuận lợi tiến vào. Nàng quét qua từng ngóc ngách nhỏ, cuốn lấy chủ nhân của nơi đây, day dưa chơi đùa. Cho đến khi Nữ vương thoả mãn buông ra, cô vẫn còn bị vay trong trạng thái xuất thần.

Nội tâm Nam Cung Huyền đã tan vỡ mất rồi, cô lại bị người ta cưỡng hôn một lần nữa ngay khi vừa tỉnh dậy.

" nữ chủ thì giỏi lắm à? thể tuỳ thời khi dễ pháo hôi à ? Làm pháo hôi cũng pháo hôi quyền chứ bộ."

"Vì sao ?" Cô máy móc hỏi.

"Đây là thưởng cho vì đã cứu giá kịp thời." Vân Đan Sa La bình thản trả lời, hoàn toàn xem nhẹ cô có thể tiếp thu phần thưởng này hay không. Nàng là Nữ vương, tuỳ hứng cũng không ai dám mở miệng nói gì.

"Ai đánh cắp Nữ vương rồi thì mau trả lại đi ! Cái người này chút nào nghiêm túc cùng cao lãng đâu chứ !"

Thải Nhi vừa điều chế thuốc xong liền nhanh chóng đưa đến lều của Nữ vương. Bởi Nam Cung Huyền cần một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi mà chỉ có mỗi nơi đó phù hợp nên mọi người đành đưa em ấy tới đó. Dọc đường cô gặp Long Thanh Hàn cùng Đổng Vân Nhu, cả ba cùng đi với nhau. Vừa vén rèm lên, họ chứng kiến Nữ vương không chút cảm xúc đứng một bên còn Nam Cung Huyền thì hai mắt ngấn lệ.

"Ân, Nữ vương khi dễ người ta rồi." Cả ba trong đầu nhảy ra đúng một câu.

"Khụ khụ..." Nữ vương nhìn thấy họ trước tiên, giả vờ ho vài cái "Các ngươi vào đi."

Thải Nhi đi vào, đầu tiên là kiểm tra tình trạng sức khoẻ của Nam Cung Huyền rồi đưa thuốc cho cô uống. Lấy tư thế thấy chết không sờn, cô nuốt trọn viên đan dược. Tuy vị đạo hơi kì quái nhưng xác thực là thứ tốt, cả người cô trở nên ấm áp, ma pháp chậm rãi luân chuyển trong cơ thể. Cô nghĩ mình có thể xuống giường chạy vài vòng cũng không thành vấn đề.

"Lần sau em đừng nên liều lĩnh như vậy. Rất nguy hiểm !"

Thấy Nam Cung Huyền xác thực tốt rồi, Thải Nhi bắt đầu giáo huấn một phen. Bởi vì nàng là người vươn tay giúp cô cho nên Nam Cung Huyền phá lệ nghe lời, thậm chí có chút ỷ lại. Còn Thải Nhi thì cho rằng Quang minh thần gửi em ấy tới làm bạn với mình cho nên thái độ thêm một phần quan tâm.

"Cảm ơn." Trái với Thải Nhi có thể thoải mái trò chuyện cùng cô, Đổng Vân Nhu có chút cứng nhắc.

"Ân, biểu hiện không sai." Long Thanh Hàn nhận xét.

"Quả nhiên chỉ có Thải Nhi quan tâm em mà thôi." Cô không kiêng nể gì, ôm chầm lấy nàng cọ cọ mặt, còn cười sáng lạn. Màu đỏ từ hai má lấy tốc độ nhanh nhất lan ra cả khuôn mặt của Thải Nhi.

"Lời của ngươi khiến ta thương tâm a. Không phải ta đã thưởng cho rồi sao ?" Vân Đan Sa La giả vờ buồn rầu, ánh mắt lại bán đứng tâm tình của chủ nhân nó. Đối với Nữ vương trêu chọc, Nam Cung Huyền lựa chọn không nhìn, chịu thiệt thòi chỉ có bản thân cô.

Nữ vương thấy tâm tình mọi người không sai biệt lắm, thu hồi vẻ mặt đùa giỡn, bắt đầu triệu tập các Đội trưởng lại để bàn chính sự. Trong khoảng thời gian Nam Cung Huyền hôn mê, các Thuỷ hệ pháp sư đã sáng tạo thêm vài chiêu thức mới từ sự cố lần trước. Lực sát thương của chúng rất lớn nhưng khuyết điểm là khó để vận dụng trong thực chiến. Hơn nữa giữa tình cảnh hỗn loạn thì chẳng ai đảm bảo được chúng không gây ra ngộ thương cho quân ta.

Dựa theo tin tình báo, thế lực của Vân Đan Đàn Hoa đã rục rịch hành động, vài khu vực ở Rừng Bóng Tối và Vực Địa Ngục bị U hồn đóng chiếm. Cùng với thông tin nhận được từ những lục địa khác, lượng lớn U hồn đang tập trung lại đây. E rằng lục địa này khó tránh khỏi một hồi đổ máu, lịch sử cũ sẽ được lặp lại. Mọi người đã quen sống trong hoà bình, giờ đây phải đối mặt với sống chết, họ hoặc ít hoặc nhiều cảm thấy run sợ.

Đồng thời, số lượng binh linh của họ không thể so sánh với U hồn, vài người đề nghị cần phải tìm kiếm viện trợ từ bên ngoài. Nhưng phải cử ai đi đàm phán thì không một ai dám lên tiếng. Đây là một việc hệ trọng, nếu có bất kì sơ suất nào, hậu quả rất nghiêm trọng. Chẳng người nào muốn tiếp nhận phần công việc nóng bỏng tay này, thà ở nhà tham gia huấn luyện địa ngục vẫn tốt đẹp hơn.

________________

Ps: Vẫn chưa tìm được cơ hội để Đổng Vân Nhu xuất hiện nhiều. Haizz

Bình Luận (0)
Comment