Đại Ma Vương Thỉnh Giữ Lấy Mạng

Chương 13

Các ngày kế tiếp mọi người đều duy trì tình trạng cảnh giác, chỉ khi nghỉ ngơi mới tạm thời buông lỏng. Mà phần nặng nhất đè lên vai Nam Cung Huyền: ban ngày luôn giữ tinh thần tập trung cao độ, tuy có Khả Noãn hỗ trợ cũng chả lơ là, đêm lại phải canh gác, thiếu ngủ. Cho nên đầu cứ ẩn ẩn đau, thi thoảng sẽ choáng váng. Dù mọi người cố khuyên cô nghỉ ngơi nhưng vẫn cố chấp chống đỡ. Mắt thấy nếu cứ tiếp tục cô sẽ gục ngã khi tới Thành phố Biển, Vân Đan Sa La ra lệnh cưỡng chế cô tĩnh dưỡng, đoàn xe dành hẳn một ngày không di chuyển.

Dưới thái độ cứng rắn của mọi người, Nam Cung Huyền không thể phản kháng, lần đầu tiên thả lỏng tinh thần suốt quãng thời gian qua. Kết quả, cô ngủ say bất kể trời đất, thậm chí khi đoàn xe tiếp tục đi cũng không cảm nhận được. Lần thứ hai tỉnh lại là chuyện của ngày hôm sau, bụng đói meo ầm ĩ đòi đồ ăn.

Nam Cung Huyền thở dài, trước khi xuyên qua cô chỉ có mỗi trái tim bị bệnh. Còn bây giờ cứ cách vài ngày lại chìm vào ngủ say, không vì bệnh cũng vì lý do khác. Sợ rằng thêm vài lần nữa liền sẽ bị đau dạ dày mất thôi. Vén rèm ra khỏi thùng xe, đập vào mắt là một cảnh tượng hoàn toàn khác biệt, não cô mất vài giây để phân tích tình huống của mình.

"Tỉnh ? Tưởng ngươi còn cần thêm vài ngày nữa chứ." Một giọng điệu ghét bỏ quen thuộc vang lên.

"Đây là đâu ?" Cô mới tỉnh, không có sức đi so đo với cô nàng.

"Ngoại thành của Thành phố Biển."

"Ừm." Ra là mọi người tranh thủ chạy lúc cô ngủ.

"Nè, sao ngươi không nói gì hết vậy ?" Đổng Vân Nhu không nhịn được chọc chọc cô.

"Đói." Nam Cung Huyền tội nghiệp xoa bụng nhỏ của mình.

"Hanh ! Cho chừa !" Nói xong liền bỏ đi mất.

Biết tính của Đổng Vân Nhu rồi cho nên cô cũng không bực tức gì, vừa định nhảy xuống xe đi loanh quanh thì một bức tường băng sừng sững ngán đường. Ngay lúc cô định bay ra ngoài, một hơi lạnh chợt xuất hiện sau lưng làm cô không khỏi rùng mình. Tiếp đó vài thanh kiếm xuất hiện phía trên đầu, lơ lửng phía trên như thể muốn nói 'ngươi dám bước ra thì một kiếm xuyên tim', tràn đầy sát khí. Nam Cung Huyền híp mắt nhìn chúng, lại nhìn về phía người đang thi triển phía xa, trên môi nở nụ cười xấu xa.

Lấy trong không gian một viên dược chống đói, Nam Cung Huyền triệu hồi Thánh kiếm. Cô tựa như liều mạng xông lên phát động công kích, chiêu thức phóng ra cực nhanh, vang lên âm thanh kim loại va chạm, đôi khi một vài tia lửa xuất hiện bởi ma sát. Người bên ngoài cũng không yếu thế, khống chế cùng lúc vài thanh kiếm vẫn có thể thi triển phản đòn cùng phòng thủ. Tường băng không có người duy trì, dưới uy lực phát ra từ cuộc đấu kiếm, nhanh chóng xuất hiện vết nứt.

"Sưu" Một thanh kiếm bị đánh văng, cắm thẳng vào tường. Nó rốt cuộc không chịu nổi, ầm ầm sụp đổ, khói bụi cùng hơi nước theo đó bay mù mịt. Long Ngạo Thiên mất đi tầm nhìn, loạn đánh vào trong đám khói bụi. Hắn khi nãy cũng thiết lập một kết giới, trừ phi hắn chủ động phá bỏ hoặc bị đánh bại, kết giới sẽ khó lòng bị phá bỏ. Hiện tại, Nam Cung Huyền đang bị vây trong tình trạng suy yếu, chỉ cần hắn đánh cô bán sống bán chết thì có thể đem cô đẩy khỏi quân đoàn. Dù lưu lại ấn tượng xấu, tương lai hắn cũng có cách giải quyết, sau đó câu các lão bà tới tay.

Nam Cung Huyền cười lạnh, coi ra cô đánh giá quá cao nhân phẩm của nam chủ rồi.

"Hắn gan chơi xấu, ta đây cũng không khách khí."

"Khả Noãn, xác định phương hướng của nam chủ." Cô ở trong đầu ra lệnh cho Khả Noãn.

[ Đã rõ, chủ nhân. Tiến hành rà soát... Hoàn tất. Khoá mục tiêu. ]

Nhìn đám khói bụi đột nhiên hiện lên một điểm màu đỏ, Nam Cung Huyền bằng tốc độ nhanh nhất lao ra ngoài, hướng thẳng nam chủ xông tới. Long Ngạo Thiên phát hiện bất thường đã không kịp trở tay, bắt buộc phải lấy thân mình đỡ một chiêu của cô, bị đánh lùi lại sau vài bước. Cô tiếc hận tậc lưỡi, bởi áo giáp của hắn khá dày, một chiêu này không tổn thương được da thịt.

Lúc này, Long Ngạo Thiên đã lấy lại tinh thần, cầm kiếm triều cô tấn công. Nam Cung Huyền thua về kĩ năng cùng kinh nghiệm, bất quá thắng ở phản xạ và ma pháp của mình. Chỉ cần rơi vào hiểm cảnh lại đạp không khí bay lên cao khiến hắn không thể không chuyển sang đánh tầm xa. Hơn nữa, với chiêu đạn nước của mình, cô thành công làm hắn chật vật.

Long Ngạo Thiên càng lúc càng táo bạo, hắn không tin mình đánh không lại cô. Sự điên cuồng dần che mờ đi lý trí của hắn, hắn không quan tâm chính mình thương thế, toàn tâm toàn ý phát động công kích. Nam Cung Huyền có chút chống đỡ không nổi, một giây bất cẩn để lộ sơ hở. Long Ngạo Thiên ngay lập tức chộp lấy cơ hội, đánh một chiêu mang theo tám phần công lực.

Hứng trọn một đòn này, Nam Cung Huyền liền rơi xuống đất, cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình bị đánh nát bét, trong khoang miệng tràn ngập tinh huyết. Rồi đột nhiên cô mất đi quyền khống chế thân thể, chỉ có thể trơ nhìn thấy sự việc diễn ra. Kế tiếp là 'Nam Cung Huyền' đem nam chủ đánh ngã, quyền cước không ngừng rơi xuống người hắn như mưa. Rồi kết giới đột nhiên vỡ tan, mọi người nhìn một màn này đều phân không rõ thực hư. Sau đó thì tất cả đều lộ vẻ mặt kinh ngạc khi nhìn 'cô', nhất là nam chủ. Ở trong không gian, cô thậm chí đọc ra được nỗi sợ từ ánh mắt của hắn. Rồi mọi thứ chìm vào bóng tối, cô trầm ngâm suy tư giải quyết chuyện này thế nào.

"Đây hẳn là 'Trạng thái ẩn' mà Khả Noãn từng đề cập."

[ Đúng vậy, chủ nhân. ]

Sự xuất hiện đột ngột của Khả Noãn không khiến cô giật mình mà bởi bây giờ hệ thống đang lớn bằng cô mới làm Nam Cung Huyền ngạc nhiên.

[ Khả Noãn không có biến lớn lên mà là chủ nhân bị thu nhỏ. ]

Lúc này, Nam Cung Huyền mới chú ý tới thân thể của mình, nội tâm là sinh không thể luyến. Ý thức của cô ở dạng chibi, tay chân ngắn ngủn, mặt tròn vo, một chút khí thế cũng không phát ra nổi.

"Tại sao lại xảy ra chuyện này ?"

[ Bởi vì trước đây chủ nhân luôn dùng quá độ ma pháp nên bị cưỡng chế ngủ say. Còn lần này, chủ nhân vẫn còn đủ thanh tỉnh nên chỉ bị mất quyền khống chế thân thể. ]

"Vậy 'ta' khi nãy là ai ?"

[ Có thể coi như ý thức được truyền thừa từ tổ tiên của chủ nhân. Nó hoạt động như một cơ chế bảo vệ, ngay khi xuất hiện liền tiêu diệt đối tượng bị cho là mối nguy hiểm. ]

"Thứ này có thể khống chế không ?"

[ Đợi đến khi chủ nhân đủ mạnh thì có thể tuỳ ý sử dụng. ]

Nam Cung Huyền còn muốn hỏi thêm vài thứ, một cỗ lực lượng bí ẩn xuất hiện lôi kéo cô rời đi. Lần thứ hai mở mắt, xung quanh cô có rất nhiều người, vừa định đứng dậy thì phát hiện trên người nhiều ra vài thứ.

"Ân ?" Cô mộng bức nhìn bọn họ.

"Khụ... Khi nãy nhìn ngươi rất nguy hiểm, mọi người vì an toàn mới đành đem ngươi khoá lại." Nữ vương lên tiếng giải thích, những người còn lại gật đầu phụ hoạ.

"Tại sao mỗi lần thức dậy ta đều ở một nơi khác vậy ?"

"Nếu ngươi bớt gây sự thì đã chẳng có chuyện này." Người nói là Đổng Vân Nhu, lần này là thật sự ghét bỏ cô hay gây chuyện thị phi rồi.

"À, Long Ngạo Thiên đâu ?"

"Hắn đang dưỡng thương. Hai ngươi tranh chấp chuyện gì mà ngươi đánh chất nam của ta suýt thành đầu heo vậy ?" Long Thanh Hàn suy nghĩ nãy giờ vẫn chưa tìm thấy lý do chính đáng nên hỏi thử.

"Tranh tài xem ai giỏi hơn ai mà thôi." Nam Cung Huyền tìm đại một lý do "À, tường băng là do ai dựng lên vậy ?"

"Ta đó." Quả nhiên là do cô nàng Đổng Vân Nhu tạo ra.

"Để tránh ngươi không chạy loạn. Kết quả thì ngươi lại cùng người khác đánh nhau. Thật phí công !"

"Bây giờ có thể tháo thứ này ra rồi chứ ?" Nam Cung Huyền lắc lắc mớ xiềng xích trên người.

"Ngươi trước ăn một chút rồi đi tìm Thánh nữ đi, nàng ta có chuyện cần gặp riêng ngươi."

Gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, Nam Cung Huyền đợi mọi người đều tản ra mới chậm rì rì tiến tới bàn ăn. Bây giờ mỗi bước đi cứ như cực hình vậy, khắp người ê ẩm đau nhức không thôi. Cô một bên ăn một bên đoán thử Thải Nhi tìm mình có chuyện gì. Vất vả ăn xong bữa cơm này, cô mới chợt nhận ra mình chẳng biết Thải Nhi đang đợi ở đâu, tiểu nhân trong lòng không khỏi bụm mặt thầm mắng chính mình.

Hỏi thăm mấy người gần đó, họ nói Thánh nữ đứng trên ban công lầu hai hóng gió, Nam Cung Huyền vừa nghĩ tới phải leo cầu thang, cảm giác thật không tốt rồi. Nhưng mà Thải Nhi nói muốn gặp thì hẳn phải có chuyện quan trọng lắm. Cho nên cô quyết định cắn răng chịu đựng, lấy tốc độ ốc sên bò lên trên đó. Quãng đường vài phút thường ngày giờ biến dài không ít, lên đến nơi trán cô đã có một tầng mồ hôi mỏng.

Thải Nhi lẳng lặng đứng sát ban công, tóc dài tùy ý để gió thổi bay, ánh mắt nàng xa xăm nhìn về phía chân trời. Dáng vẻ cô đơn, yếu ớt lại mang theo hơi thở của sự kiên cường khiến người ta không khỏi đau lòng. Nàng xoay người, đôi mắt u buồn nhìn thẳng vào Nam Cung Huyền rồi lại khe khẽ thở dài.

"Em rốt cuộc là ai ?" Trong giọng nói là sự lạnh lùng, xa cách. Nam Cung Huyền cảm như có một bức tường vô hình chắn giữa hai người. Cô há miệng muốn trả lời, nàng lại ra hiệu để cô im lặng.

"Lần đầu gặp gỡ, em nói mình vô gia cư, không một xu dính túi. Chị tin, mang em về Thánh điện. Sau đó còn thêm rất nhiều chuyện xảy ra, chị chưa từng nghi ngờ. Nhưng hôm nay, chị thật sự không tin em nổi nữa. Trên người em có quá nhiều bí ẩn. Rốt cuộc thân phận thật sự của em là gì ?"

Nam Cung Huyền nhìn nàng, rồi đột nhiên cô nở nụ cười, nhưng trong đó chỉ có sự thê lương. Nói cho nàng biết bản thân đã yếu ớt tới mức nào, mỗi ngày đều cùng tử thần tranh mạng sống. Hay là nói bây giờ bản thân là kẻ lang thang, muốn gặp lại người thân chỉ là mộng tưởng. Rốt cuộc cô chỉ là một lữ khách tình cờ dừng chân tại nơi này và khi mọi chuyện kết thúc liền sẽ rời đi. Ở nơi đây, vốn không có cái gọi là nhà để cô quay trở về. Nhưng nghĩ nhiều vậy, cô chẳng thể nào nói ra lời bởi cô không muốn lại nhìn thấy sự thương hại hay đồng cảm nữa rồi.

"Em hả ? Là Nam Cung Huyền hoặc dùng một thân phận khác thì chính là Quang minh chi tử. Như vậy chị hài lòng rồi chứ ?" Câu cuối cơ hồ là gằn từng chữ nói ra.

Nhưng Nam Cung Huyền không ngờ câu trả lời của mình mang đến đả kích sâu như vậy cho Thải Nhi. Nhìn gương mặt biến hòa từ kinh ngạc sang mờ mịt rồi cuối cùng biến thành ủy khuất. Sau cùng còn rơi lệ đầy mặt nữa chứ.

"Ân ? Khóc !?" Trong lòng cô thầm kêu khổ, vội vàng tiến lại gần Thải Nhi.

"Chị chỉ... hic hic... bối... bối rối, lại bị một thân tràn đầy vết thương của em làm... hic...hic... làm... cho hoảng sợ. Vì cái gì mà... mà... em lại hung dữ như... như vậy chứ ?"

Càng nói Thải Nhi càng cảm thấy ủy khuất, nước mắt càng thêm không thể khống chế. Nam Cung Huyền hoảng sợ, vội vàng ôm chặt nàng, nhẹ giọng hống. Người trong lòng lúc đầu còn giãy giụa động tới mấy vết thương trên người cô. Cơn đau ập tới làm cô không khỏi hút một ngụm khí lạnh, trên trán, sau lưng đều ướt đẫm mồ hôi vì đau. Thải Nhi nhớ tới thương thế trên người cô liền ngoan ngoãn để cho cô ôm lấy.

"Được rồi, không khóc nữa. Chúng ta về phòng trước rồi nói có được không ?" Nam Cung Huyền ôn nhu thay nàng lau nước mắt trên mặt, nắm tay dắt người trở vào.

Bình Luận (0)
Comment