Đại Ma Vương Thỉnh Giữ Lấy Mạng

Chương 66

Nhiệt tình suốt cả đêm, Lạc Cẩm Y dù cho cả người như hoá thành xuân thuỷ cũng không muốn buông ra Nam Cung Huyền. Mãi đến lúc chân trời loé bạch quang, hai người mới thôi làm loạn, sửa sang lại một chút liến ngủ bù giấc. Một giấc ngủ này ngủ đến giữa trưa. Bởi vì Nữ vương đã phân phối qua nên không người đến làm phiền.

Đương nhiên, Lạc Cẩm Y thành công được đến ngon ngọt, làm những người khác hết sức ghen tị, bắt lấy Nam Cung Huyền đòi hỏi bồi thường. Chỉ khổ cô một nghèo hai trắng, không xu dính túi còn bị các ái nhân đào rỗng bảo bối, lại phải vận dụng đầu nhỏ hống người.

Thêm vào đó, một thân nhiễm thấu Lạc Cẩm Y hương vị, nháy mắt cô liền trở thành cái đích cho một đám Thú nhân ganh ghét. Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, cô đã sớm bị bắn thành cái rổ. Đối với những kẻ này, Nam Cung Huyền tự động bỏ qua.


Bất quá, có Lạc Cẩm Y mở đầu, những người khác cũng hành thê thê chi lễ, đem năm cái ấn kí đều biến thành chính thức. Chỉ là Nam Cung Huyền tổng cảm thấy chính mình không đủ lễ nghi, rồi lại không thể không tạm chấp nhận. Nữ nhân nghênh thú nữ nhân đối với thế giới này là chuyện thường tình. Nhưng một nữ cưới đa thê, toàn bộ đều là đức cao vọng trọng, trong đó lại có hai cái lãnh đạo chủng tộc, vậy thì không phải chuyện nhỏ.

Bởi vậy, muốn áp xuống dư luận, được đến mọi người chúc phúc khó đến kinh người. Nhưng Nam Cung Huyền thà rằng đối kháng với dư luận, cũng muốn cho các lão bà được đến danh phận. Cho nên cô làm việc càng thêm cường thế, đồng thời muốn chú ý xây dựng hình tượng, làm sao cho nó xứng đáng với người cô yêu.

Chỉ là...

Hơn nửa đêm, Đổng Vân Nhu đột ngột xông vào phòng, tức giận túm chặt lấy cổ áo của cô, buộc cô phải cúi thấp người cùng nàng đối diện.


"Tên ngốc chết tiệt, mau đi nghỉ ngơi cho ta."

"Ta chưa mệt, còn có thể tiếp tục làm việc."

"Ngươi mệt !" Nàng kiên quyết khẳng định, cường thế lôi cô ra khỏi bàn làm việc, ép cô lên giường.

Nam Cung Huyền đành phải nương theo lực đạo nằm xuống. Tiểu cô nương gối đầu trên ngực cô, trừng đôi mắt đỏ bừng giống như một con thỏ vậy. Rõ ràng đã rất buồn ngủ, vẫn cứ ngạnh chống không chịu nhắm mắt lại.

"Nhìn cái gì mà nhìn. Ngủ !"

"Tốt, ngủ."

Con thỏ nóng nảy đều sẽ cắn người, huống chi là một con thỏ táo bạo đâu. Vì hạnh phúc gia đình, cô quyết định ngoan ngoãn mà ngủ.

Một đêm bình yên.

Nhưng chiến sự đã đến hồi dầu sôi lửa bỏng, căn bản không dung người có thời gian suy nghĩ vẩn vơ. Bởi vậy, Nam Cung Huyền tranh thủ dạy Thải Nhi thuần thục cách đem năng lượng của mình để duy trì trận pháp.


"Ah..."

Một vụ nổ nhỏ đột nhiên xảy ra khi nàng đang cố luyện tập. Nam Cung Huyền lập tức buông kiếm đến xem chuyện gì vừa mới xảy ra. Hoá ra, dòng ma lực thay vì đi trực tiếp vào lõi năng lượng thì lại tụ lại và bất thình lình phát nổ. Cô đau lòng nắm tay nàng chữa lành, vẻ mặt nghiêm túc lại khiến Thải Nhi nở nụ cười, giống như nàng hoàn toàn không đau vậy.

"Chị cười gì vậy ? Không đau sao."

"Đau, nhưng chị tự chữa được mà. Em xem... nó lành lại mất rồi."

Kì thực không phải, nàng cười là vì vui sướng khi mình được người quan tâm, thậm chí còn chẳng thèm xem xét miệng vết thương lớn nhỏ thế nào đã vội dùng thần lực chữa cho chính mình rồi. Thêm vào đó, nhìn em ấy nghiêm mặt lại cũng rất đáng yêu. Cho nên chỉ có thể nói tình yêu sẽ làm mắt có lự kính dày vài lớp, làm cho người nhìn người mình yêu làm cái gì cũng đáng yêu.
Đợi luyện tập thuần thục rồi, Nam Cung Huyền mới đồng ý cho Thải Nhi đem phương pháp hướng dẫn cho càng nhiều người. Tuy ma lực của họ không sánh bằng cô, nhưng số lượng bù lại cũng đạt tới hiệu quả tương tự.

Đem việc này báo lại cho Nữ vương, Nam Cung Huyền để ý thấy sắc mặt nàng có phần tái nhợt, nhưng xung quanh còn người, cô đành tạm thời lui ra ngoài. Đêm đến, khi hầu hết mọi người đã nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt mỏi, cô lại đến tìm Vân Đan Sa La.

Cộc cộc !

"Là ai ?"

"Là ta."

"Mau vào đi."

Vừa đóng cửa phòng, Nam Cung Huyền đã đối diện đôi mắt sáng rực như muốn ăn tươi nuốt sống chính mình. Cô thở dài, đi tới đem nàng ôm lên, rời xa cái bàn làm việc đang chất đống hàng tá báo cáo, chiến lược,... Nữ vương rất tự nhiên và thoải mái rúc mình vào lòng ngực cô, tuy chẳng hề rắn chắn lại là chỗ dựa khiến nàng an tâm.
Nam Cung Huyền đem người ôm vào phòng nghỉ nhỏ, cẩn thận đặt nàng nằm xuống giường. Chính mình cũng nhanh chóng cởi giày rồi ngồi xuống bên cạnh, ôn nhu đặt tay lên trán nàng để kiểm tra nhiệt độ cơ thể.

"Sắp bệnh rồi. Đêm nay nên ngủ sớm một chút."

"Ngươi tới bồi ta."

"Tốt."

Có đôi khi Nam Cung Huyền khá phiền muộn vì bản thân không phải là người giỏi ăn nói. Chẳng hạn như lúc này cô căn bản không biết phải nói sao mới có thể khuyên nhủ nàng giảm bớt công việc của mình lại. Chỉ biết trầm mặc làm bạn bên cạnh, cường thế mang nàng rời xa công việc mà thôi.

Ba tháng sau...

Hôm nay là ngày toàn quân ra trận, ngay cả Chúa tể U hồn cũng tới chiến trường vào ngày hôm trước. Do đó, mọi chiến sĩ đều lên tinh thần gấp đôi bình thường. Nữ vương, Thải Nhi, Lạc Cẩm Y cùng với Đổng Vân Nhu cũng thay những bộ thường phục hằng ngày sang chiến giáp. Các bộ giáp của họ có phần mỏng nhẹ hơn, chỉ trang bị áo giáp, giáp tay cùng giày được đính thêm các mảnh thép mỏng.
Trong khi đó, Long Thanh Hàn cùng Long Ngạo Thiên trang bị những bộ trọng giáp từ đầu tới chân nhưng vẫn đảm bảo tối đa độ linh hoạt. Trên cầu vai, bộ giáp của hai người có khắc gia huy như một lời tuyên bố rằng Long gia đã hoàn toàn khôi phục và sẵn sàng vì trận chiến này. Chiến giáp của Long Thanh Hàn có màu xám bạc với những đường viền và gia huy màu đỏ. Thanh Đại Hoả - cái tên vẫn được giữ nguyên dù cô đã hết lòng thuyết phục nàng đổi, được treo bên hông càng tôn thêm vẻ uy nghiêm cho nàng.

Chiến phục của Long Ngạo Thiên trái lại có một màu đen tuyền do luyện chế từ vảy của Hắc Hoả Long. Lớp giáp sáng bóng lên ánh mặt trời rực rỡ. Cũng như Long Thanh Hàn, gia huy đỏ rực kiêu ngạo chương hiển thần thái của chủ nhân.

"Đại tướng quân uy vũ. Chiến thần uy vũ."
Cả sáu bộ giáp này đều do Nam Cung Huyền tự mình thêm vào một loạt các chú thuật cùng trận pháp nhỏ có khả năng hấp thụ và phản đòn. Miễn là họ không phải nhận đòn liên tục hoặc chịu sát thương quá lớn, bộ giáp có thể đảm bảo cho tính mạng sáu người an toàn. Đương nhiên, Long Ngạo Thiên là tiện tay mà làm, xem ở mặt mũi của Long Thanh Hàn.

Nhớ lại khi đó...

"Cuối cùng cũng xong rồi."

Nam Cung Huyền duỗi người, thoả mãn nhìn những bộ giáp đã được hoàn thành. Đúng lúc này, Long Thanh Hàn đẩy cửa đi vô, cẩn thận đánh giá các bộ giáp.

"Làm tốt lắm."

Nàng cười nhẹ, giơ tay xoa đầu Nam Cung Huyền. Những ngón tay khẽ lướt qua mái tóc mềm mại. Cản giác này rất dễ chịu, làm nàng không nhịn được xoa thêm một lát. Cô không nói gì, lẳng lặng đợi đến lúc nàng thoả mãn, mới cầm tay nàng hào hứng chỉ vào từng bộ giáp giới thiệu.
Không như những người khác, bàn tay Long Thanh Hàn phủ đầy những vết chai sạn cùng sẹo nhỏ. Đây là kết quả của việc kiên trì rèn luyện kiếm thuật nhiều năm của nàng. Cho nên, dù chẳng hề non mịn, cô vẫn thích chạm vào chúng.

"Tiểu Huyền này... Em có thể làm..." Nàng ngập ngừng...

"Làm sao vậy ?"

"Hỗ trợ chế cho cháu trai của ta một bộ giáp được không ? Nếu không được..."

"Có thể."

Hiếm khi Long Thanh Hàn chịu mở miệng ra yêu cầu một việc gì đó nên Nam Cung Huyền không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.

Đương nhiên, cô chấp nhận đơn thuần là bởi Long Thanh Hàn. Còn nếu Long Ngạo Thiên đến đây thì dù có làm trò gì đi nữa cô cũng không đồng ý. Trải qua nhiều lần bị gây hấn vô cớ, hắn ta đã thăng cấp từ "người vô hình" thành "kẻ đáng ghét" trong mắt cô. Nam Cung Huyền hiếm khi ghét ai đó, nhưng đã ghét thì ghét tới cuối đời luôn.
"Nàng... Không cần suy nghĩ thêm sao ?" Long Thanh Hàn có chút bất ngờ trước quyết định của cô.

"Chỉ cần là việc ta có thể làm, ng... nàng mở miệng thì ta không có lý do gì để từ chối cả."

Sau khi làm chuyện thân mật, hai người đã lén lút đổi xưng hô một chút, bất quá mỗi lần nói chuyện vẫn rất ngượng ngùng. Đáng giận ở chỗ, lần nào cũng là cô đỏ mặt trong khi nàng vẫn còn duy trì biểu tình lạnh nhạt.

"Tính, không nghĩ tới này đó." Nam Cung Huyền thu hồi suy nghĩ của mình, hướng mắt về phía đường ranh trận chiến.

Trái với những người khác, Nam Cung Huyền chỉ trang bị giáp ngực mà không phải áo giáp toàn thân. Dù có thêm giày sắt cùng giáp tay cũng thì các phần không được bảo vệ vẫn còn rất nhiều. Cùng với đó là một chiếc mặt nạ che khuất gần như hoàn toàn khuôn mặt, chỉ để lộ ra phần miệng cùng cằm. Tất cả đều mang một màu hoàng kim sáng chói, nhưng tràn ngập cảm giác lạnh lẽo. Thần lực cùng sát khí hoà lẫn vào nhau mang đến một loại tinh thần áp bức, binh lính tầm thường căn bản không dám giương mắt nhìn nàng.
Nhiều binh sĩ cho rằng nàng ngạo mạng, không coi Chúa tể U hồn ra gì. Nhưng kì thực, chiến phục của cô nhằm vào tối đa hoá độ linh hoạt, đảm bảo mỗi đòn đánh đều đạt tới trình độ mau, chuẩn, ngoan. Rốt cuộc, tay cầm trọng kiếm hoàn toàn khác với việc sử dụng trường kiếm. Hơn nữa, có Long Ngạo Thiên làm lá chắn thịt, Nam Cung Huyền liền chọn cho mình một phong cách chiến đấu khác.

Tham gia vào trận chiến lần này còn có cả tộc trưởng, các chiến binh thiện chiến bậc nhất từ các giống loài. Trận này chỉ có thể thắng, không thể thua, dù cho chỉ còn lại một phần mười quân số đi chăng nữa. Hiển nhiên phía quân địch cũng có suy nghĩ tương tự khi mà quân số hôm nay của chúng theo tình báo đã tăng lên đột biến. Có thể là do Chúa tể U hồn mang theo tới.

"Tất cả sẵn sàng."
Tiếng kèn lệnh vang lên giữa chiến trường.

"CHIẾN !!!"

________________

Sói: Chán quá nên là đi viết truyện bằng laptop _(°ω°」 ∠)_

Có lỗi gì thì báo lại nhé.

Bình Luận (0)
Comment