Ngay khi lời này vừa thốt ra, Tô Liệt đột ngột trừng to mắt, nhìn chằm chằm
vào Nhị trưởng lão Kiếm các.
"Được!".
"Tốt lắm!".
Tô Liệt bình phục được sự chấn động trong lòng, lạnh lùng nhìn đám người,
trầm giọng nói: "Được lắm!".
Hắn chỉ nghĩ rằng đây chỉ là chuyện của ba vị khách khanh, không ngờ rằng
trong số đó còn có cả trưởng lão Kiếm các tham gia.
Bọn họ diễn đúng là một vở kịch hay.
Có người đóng vai mặt trắng, lại có người đóng vai mặt đen, e rằng đã mưu tính
từ lâu rồi.
Đại trưởng lão Kiếm các Tống Hàn Phong cau mày, giọng điệu không tốt:
"Ngươi có biết mình đang nói gì không?".
"Trước mặt đại địch, ngươi chẳng lẽ muốn Kiếm các nội loạn sao?".
Cho dù có xem kiếm điển thì cũng không thể để đám người ngoài xem.
Cái gọi là khách khanh, nói trắng ra chính là những người hợp tác.
Họ cung cấp nơi ẩn náu và tài nguyên, võ học công pháp, còn khách khanh thì
làm việc cho họ.
Nhị trưởng lão Kiếm các Tô Xương Bình hờ hững nói: "Ta chỉ đưa ra một kiến
nghị, có gì không ổn chăng?".
Tô Liệt sắc mặt lạnh tanh.
Đặt trên bàn những ngón tay khẽ cong, khớp ngón tay run nhẹ, dường như năm
ngón tay đều đã cắm vào mặt bàn.
Chung Nguyên Hổ mở mắt ra, nhìn Tô Liệt một cách thích thú, hờ hững nói:
"Các chủ, không biết ngươi đã cân nhắc thế nào?".
"Dĩ nhiên là ta còn có một chủ ý khác, có thể khiến Tô Các chủ miễn đi nỗi lo
lắng".
Tô Liệt hướng ánh mắt về phía Chung Nguyên Hổ, không lên tiếng, bình tĩnh
chờ đợi những lời tiếp theo của hắn.
Chung Nguyên Hổ mỉm cười đầy ẩn ý, cười nói: "Đã là kiếm điển thế này thì
chỉ có các đời các chủ mới được xem một lần, vậy thì chi bằng ta và Tô các chủ
kết thân đi, để con gái của các chủ gả cho ta".
"Như vậy thì chúng ta chính là người một nhà rồi, dĩ nhiên không còn tồn tại cái
gọi là quy tắc nữa".
Trong mắt Tô Liệt bùng lên sát khí!
Trên khuôn mặt ôn hòa nho nhã lộ ra vẻ tàn nhẫn, nghiến răng, hồi lâu không
nói gì.
Chung Nguyên Hổ cười lạnh một tiếng, dường như chẳng hề để tâm đến sát khí
trong mắt Tô Liệt, cười nhẹ nói: "Lời ta nói chỉ là nói đùa, Tô các chủ không
cần phải như vậy chứ?".
Nói đùa?
Tất nhiên không phải nói đùa.
Tô Văn Nghiên được mệnh danh là một trong những người đẹp nổi tiếng ở vùng
Tuyên Châu, hắn đã để mắt tới từ lâu rồi.
Lâm Mang nâng tách trà nhấp một ngụm chậm rãi, vẻ mặt bình thản, giống như
đang xem kịch vậy.
Tô Liệt trúng kế rồi.
Tên này nói nhiều như vậy, rõ ràng là muốn chọc giận Tô Liệt, hoặc nói cách
khác... là muốn thử thăm dò.
Tô Liệt nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, có phải hắn tính tình ôn hòa không?
Không, là hắn không có sự lựa chọn, mà điều này đúng là rơi vào cái bẫy của
Chung Nguyên Hổ, cho thấy trong lòng hắn không có sự tự tin.
Tô Liệt càng như vậy thì Chung Nguyên Hổ những người này càng thêm không
sợ gì hết.
Trong lòng Lâm Mang nghĩ đến một từ.
"Giọng khách lấn át chủ nhà!".
Gần đây, hắn cũng có được một hiểu biết khái quát về Tô Liệt người này.
Do dự không dám quyết định, không đủ tàn nhẫn!
Thôi thì nói nữa có nghĩa lý gì chứ?
Đáng đời Thanh Minh Kiếm Tông lại suy tàn, một tông môn kiếm khách mà
thiếu đi khí phách xông pha thì phát triển hùng mạnh kiểu gì được.
Chung Nguyên Hổ vừa gõ gõ bàn vừa cười ha hả: "Chi bằng thế này đi các vị,
chúng ta tiến hành biểu quyết bằng cách giơ tay".
"Số ít phục tùng số đông thì sao?".
"Ta thấy được!".
Chưa kịp Tô Liệt lên tiếng thì nhị trưởng lão của Thanh Minh Kiếm Các liền
đưa tay trên đầu tán thành.
Mặt Tô Liệt u ám.
Đại trưởng lão Tống Hàn Phong còn quát mắng: "Lão nhị kia, ngươi nói bừa bãi
cái gì vậy hả!".
Vừa dứt lời, thấy Chung Nguyên Hổ cười khẩy nói: "Các chủ, đã là số ít phục
tùng số đông là được rồi còn gì, không có ý kiến gì chứ?".
"Quyển kiếm điển này cứ để đại gia chúng ta cùng thưởng thức nhé!".
"Khoan đã!".
Lâm Mang lên tiếng cắt ngang lời Chung Nguyên Hổ.
Mọi ánh mắt trong nháy mắt đều đổ dồn vào Lâm Mang.
Lâm Mang vừa cười vừa nhìn Chung Nguyên Hổ, lạnh lùng nói: "Ta đây chưa
đồng ý với đề xuất của ngươi đâu".
Thế nào?
Không xem mình là người à?.
Chung Nguyên Hổ sắc mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâm Mang, lạnh
lùng nói: "Ngươi có ý kiến à?".
"Tiểu tử, ta khuyên ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ!".
"Có nhiều việc mà ngươi không hiểu thì đừng có nhúng tay vào làm gì cho
hơn".
Trong lời nói của Chung Nguyên Hổ ẩn chứa sự đe dọa không hề che giấu.
Những người tinh mắt đều thấy rõ tình hình hiện tại.
Thanh Minh Kiếm Các đã ở bên bờ vực diệt vong, cứ tiếp tục đi cùng bọn họ thì
chính là tự tìm đường chết.
Cái gọi là muốn xem kiếm điển, chẳng qua là muốn mình đạt được lợi ích tối đa
mà thôi.
Lâm Mang từ từ buông chén trà xuống, nhàn nhạt nói: "Ngươi có biết trên đời
này loại người nào chết nhanh nhất không?".
"Không phải người tốt cũng không phải người xấu".
"Mà là... kẻ ngu, giống như ngươi chẳng hạn!".