Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Chương 994

Nghĩ vậy, Tô Liệt thu sát ý trong lòng lại, hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
"Dẫn Trương Dương đi xuống đi."
Một đám đệ tử tuần tra mau chóng dẫn Trương Dương đi.
Lâm Mang liếc Tô Văn Nghiên, trong lòng cảm thấy có hơi khâm phục cô ta.
Xem ra không ngu ngốc như mình tưởng tượng.
Tô Văn Nghiên nở một nụ cười nhẹ nhàng, khẽ nói: "Tiền bối, mời lên núi."
Lâm Mang khẽ gật đầu, bước chân lên núi.
Tô Văn Nghiên thở phào.
Tô Liệt nhìn Lâm Mang rời đi, lúc này mới nói: "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"
Tô Văn Nghiên đại khái kể lại chuyện xảy ra ở trong dãy núi, cô nhỏ giọng nói:
"Cha, ta nghi ngờ, hắn là Thông Thiên Cảnh."
"Hoàn cảnh của Thanh Minh Kiếm Các của chúng ta, cha cũng biết, hiện tại
Tuyên Châu có biến, rất nhiều người đang để mắt đến chúng ta, nếu như có thể
chiêu mộ được hắn, nhất định có thể khiến thực lực của Kiếm Các tăng lên rất
nhiều."
Tô Liệt không để ý đến nửa câu sau của Tô Văn Nghiên, mà là nhíu mày, trầm
giọng nói: "Ngươi nói là các ngươi gặp phải người của Tam Thập Lục Đao
Trại?"
"Những người của Tam Thập Lục Đao Trại vẫn luôn hoạt động ở địa phận
Lương Châu, sao lại đến Tuyên Châu rồi?"
Tam Thập Lục Đao Trại tuy rằng vang danh khắp năm châu ở miền Nam, nhưng
địa bàn của bọn chúng lại ở Lương Châu, rất ít khi rời khỏi Lương Châu.
"Không đúng." Tô Liệt kinh ngạc nói: "Sao ngươi lại trêu chọc vào người của
Tam Thập Lục Đao Trại?"
Tam Thập Lục Đao Trại mặc dù là thổ phỉ, nhưng bọn chúng lại không giống
thổ phỉ, không thể dùng thổ phỉ để đánh giá được.
Tam Thập Lục Đao Trại không phải là loại cướp bóc bình thường, phải dựa vào
việc cướp bóc để sinh sống, nếu như không trêu chọc bọn chúng, bọn chúng
cũng sẽ không chủ động đi trêu chọc người của thế gia đại phái.
Tô Văn Nghiên tức giận nói: "Việc này cũng không thể trách ta được."
"Tên đó ăn nói hỗn hào, lại còn đầy miệng lời ô uế, muốn đùa giỡn ta, ta mới
động thủ dạy dỗ hắn, ai mà biết được lại là người của Tam Thập Lục Đao Trại."
"Bọn khốn nạn này, đánh một đứa, lại kéo đến một đống."
Tô Liệt nhíu đôi mày, giọng trầm thấp nói: “''Huyết Diêm La'' người này nổi
tiếng là tàn nhẫn, thù dai, đã giết người của hắn thì e rằng sẽ gặp nhiều rắc rối.”
“Đoạn Hồn Thủ” Hàn Dương, trong giới giang hồ cũng không phải là nhân vật
vô danh tiểu tốt.
Những nhân vật này đều có khả năng bước vào Thông Thiên Cảnh, ở thế lực
nào cũng không phải là những kẻ tầm thường.
Dù Thanh Minh Kiếm Các của họ ở Tuyên Châu có địa vị nhưng so với Tam
Thập Lục Đao Trại thì vẫn còn kém xa.
Tô Văn Nghiên lắc đầu: “Cha yên tâm đi, không ai biết được đâu.”
Tô Liệt gật đầu, nói: “Đã có thể giết chết Hàn Dương thì có lẽ thực sự là Thông
Thiên Cảnh.”
“Nhưng thân phận của người này thật bí ẩn, vẫn nên cẩn thận là hơn.”

Mọi người về Thanh Minh Kiếm Các.
Tô Liệt lập tức bảo người chuẩn bị một bàn tiệc rượu để chiêu đãi Lâm Mang.
Vì nghi ngờ thân phận của Lâm Mang, thêm nữa còn có chuyện Tam Thập Lục
Đao Trại nên Tô Liệt không thông báo rầm rộ cho các trưởng lão của Thanh
Minh Kiếm Các.
Tô Liệt nâng ly cười nói: “Trước đó, Tô mỗ không biết rõ tình hình nên có
nhiều hành động xúc phạm đến tiểu huynh đệ, mong được tha thứ.”
Dù trong lòng nghĩ gì thì ít ra bề ngoài hắn ta cũng tỏ ra rất thành khẩn.
Lâm Mang cũng nâng ly, đáp lại hắn ta, uống một hơi cạn sạch, nhàn nhạt nói:
“Tô Các Chủ khách sáo rồi.”
Tô Liệt “ha ha” cười lớn: “Nghe tiểu nữ nói, Lâm huynh đêg bằng lòng đến
Thanh Minh Kiếm Các của ta, thật là vinh hạnh lớn, Tô mỗ xin uống một ly
trước, cảm ơn Lâm huynh đệ đã coi trọng Thanh Minh Kiếm Các của ta.”
Tô Liệt tỏ rõ vẻ hạ mình cầu hiền với người tài.
Lâm Mang liếc nhìn hắn ta, cười như không cười, giọng điệu trêu chọc: “Ta
động đến đệ tử của ngươi, ngươi thực sự bằng lòng sao?”
Chiếc ly của Tô Liệt đang cầm khẽ rung lên, lòng dạ cũng không ổn.
Hắn ta phải trả lời câu hỏi này thế nào?
Xét về mặt tình cảm, trước mặt hắn ta mà phế bỏ đệ tử Kiếm Các thì sao có thể
không để tâm.
Nếu như đổi lại là một đệ tử giang hồ bình thường thì sớm đã bị muôn kiếm
đâm chém chết rồi.
Nhưng ai bảo hắn ta không thể nhìn thấu người này cơ chứ.
Tô Liệt cười nói: “Tiểu huynh đệ nói đùa, là Tô mỗ dạy dỗ không tới nơi tới
chốn, còn phải cảm ơn Lâm huynh đệ đã thay Tô mỗ dạy dỗ tên đệ tử bất tài
đó.”
“Trước đó là ta không biết rõ tình hình nên đã hiểu lầm Lâm huynh đệ.”
Lâm Mang lắc ly rượu, cười nhạt: “Vậy thì cảm ơn Tô Các Chủ đã cho Lâm mỗ
một nơi nương thân.”
Đã vậy còn đánh người không đánh mặt, khi Tô Liệt đã không muốn so đo thì
dĩ nhiên hắn cũng vui vẻ cho qua.
Tô Liệt giơ ly rượu lên uống một hơi, cười nói: “Thanh Minh Kiếm Các của ta
có chức vụ khách khanh, Lâm huynh đệ có thể tạm thời giữ chức này, không
biết ý của huynh đệ như thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment