Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 1011 - Chương 1011: Giải Quyết Vấn Đề

Chương 1011: Giải quyết vấn đề Chương 1011: Giải quyết vấn đề

Lý Đạo Huyền nghe vậy, trong lòng cũng không khỏi thở dài một tiếng: Triều đình quả nhiên không làm việc gì tốt, lại một lần nữa bức phản biên quân. Những kẻ ngu xuẩn ở trên kia, rốt cuộc muốn bức bách biên quân tới mức nào mới bằng lòng thôi đây?

Quản sự thương đội từ bên cạnh thò đầu ra: "Thiên Tôn, xem ra Ngân Xuyên này sắp đại loạn rồi, chúng ta nên làm thế nào?"

Lý Đạo Huyền: "Ngân Xuyên loạn, khẳng định cũng không có cách nào bàn chuyện buôn bán lông cừu, ngươi hãy dẫn theo thương đội, ẩn náu tại Định Biên bảo, biên quân nơi đây chắc chắn sẽ bằng lòng bảo hộ ngươi. Chờ bản thôn vận chuyển vật tư tới, ngươi mang theo số vật tư đó đi tới phủ Ninh Hạ."

Quản sự thương đội: "Tuân lệnh! A, Thiên Tôn, ý ngài là, ngài sẽ không ở lại đây?"

Lý Đạo Huyền: "Ta phải đi một chuyến tới phủ Ninh Hạ, nơi biên quân đang công kích."

Quản sự lập tức hiểu ra, vừa rồi tên tín sứ kia còn nói, bảy cái bảo biên quân phản loạn đang công tới phủ Ninh Hạ. Mà Thiên Tôn muốn tự mình đi tới mục tiêu công kích của phản quân, vậy tất nhiên là vì muốn đi tiêu trừ một trận tai hoạ này.

Hắn vội vàng hành lễ: "Vậy thuộc hạ sẽ ở đây chờ đợi, sau khi vật tư vận chuyển tới, thuộc hạ lập tức đưa tới phủ Ninh Hạ cho ngài."

Lý Đạo Huyền chạy về phía trước mấy bước, đợi cho đến khi rời khỏi tầm mắt của tất cả mọi người, liền nằm sấp xuống, bên trong thân thể lật ra mấy cái bánh xe, bốn bánh xe vận động, lao về hướng phủ Ninh Hạ. -

Phủ Ninh Hạ, là nơi đặt nha môn của tuần phủ Ninh Hạ.

Tuần phủ Ninh Hạ, hữu thiêm đô ngự sử Vương Tập, lúc này đang ngồi trong đại đường, vẻ mặt hoảng sợ: "Viện binh của Hồng tổng đốc còn chưa tới sao?"

Thuộc hạ lúng túng nói: "Đã đi rồi, tín sứ đã đi rồi, nhưng Hồng tổng đốc đang ở Cố Nguyên, ông ấy phái binh tới bình loạn, nào có nhanh như vậy được?"

Vương Tập hoảng sợ: "Xong rồi, xong rồi, nếu viện quân của Hồng tổng đốc không thể kịp thời chạy tới, mạng của ta khó giữ."

Kỳ thực không chỉ có hắn hoảng sợ, lúc này Hồng Thừa Trù cũng hoảng sợ.

Vừa nhận được tin tức, Hồng Thừa Trù lập tức hạ lệnh, để binh bị phó sứ Đinh Khởi Duệ dẫn quân đi trước bình loạn, nhưng từ phủ Ninh Hạ tới Cố Nguyên, xa tận hơn 500 dặm đường, tín sứ chạy tới, Đinh Khởi Duệ lại chỉnh đốn binh mã chạy tới, đi tới đi lui phải chạy hơn một ngàn dặm.

Lúc đó thật sự mọi việc đã quá muộn rồi!

Hồng Thừa Trù chỉ có thể niệm trong lòng: Nhất định đừng để biên quân gây ra đại sự, thiên hạ này không chịu nổi loại lặp đi lặp lại dày vò này.

Năm đó loạn Cố Nguyên, biên quân gia nhập lưu khấu số lượng lớn, khiến cho lực chiến đấu của lưu khấu tăng vọt, nếu như lại tới một lần nữa biên quân Ngân Xuyên gia nhập lưu khấu, vậy phải làm sao bây giờ? -

Lấy Đại Sa bảo làm đầu, bảy biên bảo hợp binh ba ngàn người, vây quanh phủ thành Ninh Hạ.

Không có người nào có thể ngăn cản nổi ba ngàn người này!

Bọn họ là biên quân, tinh nhuệ nhất trong số những đội quân tinh nhuệ của Đại Minh triều. Chỉ có biên quân khác tới, mới có thể ngăn cản được bọn họ, thế nhưng những biên quân khác cũng đều bị nợ lương hơn một năm, bọn họ cũng không phải là đầu óc có bệnh, làm sao có thể tới ngăn cản đám người này?

Hiện tại duy nhất có thể miễn cưỡng trì hoãn thời gian của phản quân, chỉ có tường thành cao lớn của phủ Ninh Hạ mà thôi.

Ba ngàn biên quân một mặt chuẩn bị dụng cụ trèo tường, một mặt ở ngoài thành lớn tiếng gào thét: "Tuần phủ Vương Tập, ra đây chịu chết."

"Vương Tập, quân lương của bọn ta đâu? Là ngươi tham ô sao?"

"Hôm nay không lấy ra quân lương, liền bắt Vương Tập ra làm lương thực ăn."

"Ăn Vương Tập! Ăn Vương Tập! Ăn Vương Tập!"

Ngoài thành tiếng hô hào như núi gầm biển thét, tiếng vang rung trời.

Bách tính trong thành run lẩy bẩy.

Bách tính đều biết, nếu như những biên quân này thật sự công phá phủ thành Ninh Hạ, cũng sẽ không chỉ giết một mình tuần phủ Vương Tập là xong chuyện, binh lính lên cơn điên, khẳng định sẽ phóng hỏa, cướp bóc, giết hại lương dân, cưỡng bức phụ nữ nhà lành… Khiến cho toàn bộ phủ thành Ninh Hạ rơi vào hỗn loạn.

Đến lúc đó ngươi đứng trước mặt những biên quân này nói, triều đình thiếu nợ quân lương không liên quan gì tới bách tính, ngươi đoán xem bọn họ có nghe hay không?

Việc bách tính có thể làm duy nhất vào lúc này là chỉ có thể trốn ở trong nhà run lẩy bẩy, thông qua khe hở của cửa sổ, len lén nhìn tình hình bên ngoài.

Bách tính rất nhanh liền phát hiện, dưới tình huống trong thành khủng hoảng như vậy mà có một nam tử trẻ tuổi mặc y phục hiệp sĩ, đang đi trên con đường lớn vắng tanh về hướng tường thành.

Nam tử trẻ tuổi này cứ đi cứ đi, tới trước một nhà dân, gõ cửa sổ, hỏi vọng vào bên trong: "Vị đại ca này, hiện tại tuần phủ Vương Tập đang ở Bắc thành môn phải không?"

Người trong nhà đang len lén nhìn trộm giật nảy mình, vội vàng nói: "Đúng vậy, đúng vậy! Thiếu hiệp, ngươi tìm Vương Tập làm gì? Nhanh trốn đi."

Vị hiệp sĩ trẻ tuổi kia cười nói: "Ta đi tìm hắn giải quyết vấn đề."

Bách tính: "!"

Hiệp sĩ tự nhiên chính là Lý Đạo Huyền, y vừa mới đến phủ thành Ninh Hạ, vận khí tốt, Nam thành môn còn đang mở. Thì ra là một số phú hào trong thành bỏ tiền ra mua chuộc binh lính canh giữ thành môn, mở Nam thành môn chạy ra ngoài, y vừa lúc đuổi kịp, liền từ Nam môn ung dung đi vào, vậy mà cũng không có người nào ngăn cản y.

Y liền tìm người trong thành hỏi thăm, bách tính nói cho y biết tuần phủ đang ở Bắc môn, y liền một đường tìm tới đây.

Không bao lâu, đã tới Bắc môn.

Một tiểu lão đầu mặc quan phục tuần phủ đứng trên thành lâu, bên cạnh chỉ có lác đác mấy trăm binh lính, trên mặt mấy trăm tên binh lính này đều là vẻ sợ hãi, trước mặt bọn họ, bên ngoài thành, ba ngàn biên quân đang chuẩn bị công thành khí giới, sát khí ngút trời.

"Vương Tập, hiện tại bổ sung quân lương cho bọn ta, còn có thể tha cho ngươi một mạng."

Phản quân bên ngoài thành tổ chức mấy chục người cùng nhau gầm lên: "Bọn ta cũng không muốn tạo phản, chỉ cần quân lương tới tay, chúng ta có thể lập tức rút lui, có tội gì họ Triệu ta một mình gánh vác."

Vương Tập vẻ mặt lo lắng: "Trong tay bản quan không có tiền, không phát được. Triều đình không cho ta tiền, ta lấy cái gì cho các ngươi?"

Triệu bả tổng phẫn nộ: "Vậy thì đừng trách bọn ta thủ đoạn độc ác."

Vương Tập: "Đừng! Đừng kích động, các ngươi đánh vào chính là tội chết đó."

Triệu bả tổng: "Ta tội chết thì tội chết, dù sao chém đầu con chó của ngươi trước, ngươi đi trước ta một bước, ta liền đủ vốn rồi."

Vương Tập: "..."

Đứng hình!

Lúc này, Vương Tập cũng không có cách nào, hắn biết hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, bất kỳ kế hoãn binh nào cũng không được, không lấy ra được quân lương thì những biên quân này là tuyệt đối sẽ không lui.

Đúng lúc này, Lý Đạo Huyền leo lên từ bậc thang phía sau tường thành.

Y đột nhiên leo lên thành, dọa mấy trăm tên binh lính canh giữ kia giật nảy mình, có người lớn tiếng quát: "Kẻ nào? Quân tình khẩn cấp, không được tự tiện leo lên tường thành. Nhanh chóng đi xuống."

Lý Đạo Huyền: "Ta là tới giúp Vương Tập giải quyết vấn đề."

"Nói bậy! Ở đây không phải là lúc hồ đồ, mau đi xuống." Một tên binh lính muốn đẩy Lý Đạo Huyền xuống, lại bị Lý Đạo Huyền nắm lấy cánh tay, hất ra sau một cái, tên binh lính kia lập tức bị ném bay ra xa.

Số binh lính còn lại hoảng sợ, xoát xoát xoát, vô số thanh đao bên hông được rút ra.

Vương Tập trên thành lâu nhìn thấy cảnh này, cũng không biết nam tử trẻ tuổi này có năng lực giải quyết vấn đề trước mắt hay không, nhưng dù sao…Ngựa chết cho làm ngựa sống đi, vạn nhất y thật sự có biện pháp thì sao?

Hắn vội vàng hô: "Để hắn lên đây."

Thuộc hạ của Vương Tập thu đao lui ra, Lý Đạo Huyền liền ung dung đi lên thành lâu, đứng trước mặt Vương Tập.
Bình Luận (0)
Comment