Chương 1034: Tao ngộ chiến trong núi
Chương 1034: Tao ngộ chiến trong núi
Tướng thủ Đồng Quan vừa nhìn thấy Tôn Truyền Đình, trên mặt liền nở nụ cười: "Tôn hiệu trưởng quang lâm Đồng Quan, Đồng Quan nhỏ bé chúng tôi, thật sự là vinh hạnh."
Tôn Truyền Đình lắc đầu nói: "Ta cũng không phải nhân vật lớn gì, ngươi không cần khách sáo như vậy."
Tướng thủ: "Nhìn ngài nói kìa, ngài là hiệu trưởng trường quân sự Hoàng Bồ, học sinh từ trường ngài dạy ra, về sau đều là sĩ quan trong dân đoàn, tướng quân. Ngài chỉ cần ra lệnh một tiếng, không biết có bao nhiêu người vì ngài xông pha chiến đấu."
Tôn Truyền Đình bất mãn nói: "Bọn họ cũng không phải binh lính của ta, đều là binh lính của Thiên Tôn, người có thể điều động bọn họ chỉ có Thiên Tôn, đừng có nói ta giống như quân phiệt. Ta chỉ hy vọng, những học sinh ta dạy, có thể đánh thắng nhiều trận hơn khi đối đầu với Kiến Nô."
Tướng thủ chỉ có thể cười gượng, cười lúng túng.
Tôn Truyền Đình: "Ta muốn mượn khu vực rừng núi phía nam Đồng Quan của ngươi để tiến hành diễn tập thực chiến, nếu có chút tiếng la hét chém giết, vẫn xin ngươi an bài tốt thủ quân Đồng Quan và thương nhân qua lại, đừng để bọn họ bị kinh sợ."
Tướng thủ: "Cứ yên tâm giao cho ta."
Tôn Truyền Đình gật đầu, mang theo học viên và tân binh dân đoàn tiến vào sơn lâm.
Sau đó chính là chia nhóm, Bát Địa Thỏ dẫn dắt một trăm học viên mới, cộng thêm một ngàn tân binh dân đoàn, được phân làm quân đỏ.
Mà Trịnh Cẩu Tử dẫn dắt một trăm học viên mới, cộng thêm một ngàn tân binh dân đoàn, được phân làm quân xanh.
Hai quân tiến vào sơn lâm, mục tiêu là "tiêu diệt đối phương", lấy đầu chó của đối phương.
Bên thắng được thêm đồ ăn, bên thua toàn bộ chạy năm mươi vòng quanh thao trường.
Tôn Truyền Đình leo lên đỉnh núi cao nhất, quan sát toàn cục--
Sấm Vương vượt qua con đường nhỏ trong vùng núi Lư thị, một đường hướng về phía tây bắc.
Năm đó bọn họ bị triều đình giăng lưới bốn phía, bao vây ở Vân Dương, chính là dựa vào nội ứng do Tấn thương phái tới, chỉ cho bọn họ con đường nhỏ trong vùng núi Lư thị, mới có thể thoát khỏi vòng vây của quan phủ.
Hiện tại quay lại chốn cũ, thật sự khiến người ta cảm khái.
Một tên thuộc hạ quay đầu báo cáo: "Sấm Vương đại ca, chúng ta đã vượt qua núi Lão Quân, hiện tại chỗ chúng ta đang ở gọi là Miếu Câu, đi về phía bắc là Đồng Quan. Đi về phía tây là Hoa Sơn... Vượt qua đoạn khe núi này, chúng ta có thể tiến vào bình nguyên Quan Trung."
Sấm Vương gật đầu: "Rất tốt, rốt cuộc sắp trở lại địa phận Thiểm Tây, xa nhà nhiều năm, thật sự muốn quay về nhìn xem..."
Ngay lúc hắn nói câu đó, trên một ngọn núi nhỏ cách đó mấy trăm mét, Bát Địa Thỏ cầm kính viễn vọng đang nhìn về phía hắn.
"Moá nó, ta nhìn thấy gì thế này?" Bát Địa Thỏ sợ hết hồn: "Sấm... Một mặt quân kỳ in chữ 'Sấm'... Mẹ kiếp, đó là Sấm Vương?"
Đám học viên bên cạnh hắn giật mình, học viên trường quân sự Hoàng Bồ đều được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn sĩ quan, cho nên ai ai cũng có kính viễn vọng, một trăm học viên đồng loạt lấy kính viễn vọng ra, nhìn về phía khe núi.
Không nhìn không biết, vừa nhìn giật mình.
Sắc mặt đám học viên xoát cái trắng bệch: "Thật sự là Sấm quân!"
"Mọi người ơi ai hiểu cho tôi? Tôi ra ngoài tham gia diễn tập quân sự, không ngờ lại đụng phải tên đầu lĩnh lưu khấu lớn nhất thiên hạ? Mọi người ơi ai hiểu cho tôi?"
Đám học viên ai cũng hoảng sợ, dù sao bọn họ cũng là học viên mới, còn chưa phải là lính lão luyện.
Bọn họ vừa hoảng sợ, cảm xúc lập tức truyền đến một ngàn tân binh dân đoàn phía sau, những tân binh dân đoàn này là những người được phim ảnh dạy dỗ "lòng yêu nước", hăng hái gia nhập quân đội, có người thậm chí còn chưa luyện tập tốt việc gấp chăn mền.
Lần đầu tiên ra ngoài tham gia diễn tập, đã đụng phải đại khấu số một thiên hạ, toàn bộ quân đội đều hoảng sợ.
Bát Địa Thỏ trợn trắng mắt: "Moá nó, ta vốn định mai phục Cẩu Tử ở đây, không ngờ vậy mà mai phục trúng Sấm Vương, hừ! Chuyện này chẳng phải còn kích thích hơn cả diễn tập sao? Các huynh đệ, chuẩn bị khai chiến."
Một học viên đứng ra nói: "Thỏ gia, chúng ta không thể tự tiện đánh chứ? Phải nhanh chóng báo cáo chuyện này cho hiệu trưởng, còn phải báo cho thủ quân Đồng Quan đến đây mới đúng."
Bát Địa Thỏ gật đầu: "Báo cáo khẳng định là phải báo cáo, nhưng mà, chúng ta cũng không thể chỉ báo cáo, cái gì cũng không làm. Nếu chúng ta không cản bọn họ lại, bọn họ sẽ vượt qua Miếu Câu, đi đến chân núi Hoa Sơn. Chân núi Hoa Sơn có rất nhiều thôn trang, các bách tính sẽ bị liên lụy."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt đám học viên và tân binh đều thay đổi.
Đúng vậy!
Con đường núi trước mắt tuy rằng hoang vắng, không có người ở, nhưng đi về phía tây không bao lâu là đến chân núi Hoa Sơn. Chân núi Hoa Sơn có rất nhiều thôn trang, một khi Sấm quân xông vào, không biết bách tính sẽ bị hại thê thảm đến mức nào.
Bát Địa Thỏ nói: "Tặc quân từ trước đến nay đều là dựa vào tốc độ nhanh để đùa bỡn quan binh. Nếu chúng ta không cản bọn họ lại ở phía trước, một khi biến thành đuổi theo từ phía sau, vậy thì thật sự là vĩnh viễn không đuổi kịp. Bọn họ sẽ luôn ở phía trước càn quét thôn trang, chúng ta đi theo phía sau chỉ có thể nhìn thấy bách tính bị bọn họ giết hại và nhà cửa bị thiêu rụi."
Nói đến đây, hắn kiên định nói: "Mọi người, ta biết các ngươi đều là lính mới, còn chưa đánh trận nào, nhưng cho dù không có kinh nghiệm, các ngươi cũng là quân nhân đã gia nhập quân ngũ. Các ngươi có trách nhiệm chắn trước bách tính. Nếu không, dựa vào cái gì mà có thể an tâm hưởng thụ quân lương."
Mọi người phấn chấn: "Đúng vậy!"
Bát Địa Thỏ: "Ngươi, ngươi, còn cả ngươi nữa, ba người các ngươi chạy nhanh nhất, các ngươi nhanh chóng đi thông báo cho hiệu trưởng, Trịnh Cẩu Tử và thủ quân Đồng Quan, để bọn họ lập tức đến tiếp viện."
Nói xong, hắn lại quay sang những người còn lại: "Các ngươi theo ta, ngăn cản Sấm quân, không thể để bọn họ tiếp tục tiến về phía trước, dù chết cũng phải cản bọn họ lại."
Đám học viên và tân binh: "Tuân lệnh!"
Nói xong, một học viên đột nhiên run giọng nói: "Thỏ gia, hỏa súng của chúng ta đều là đồ giả, đạn cũng không có, đều là thuốc súng bọc giấy chỉ có thể nghe tiếng vang, không có lắp đầu đạn."
Bát Địa Thỏ: "Ặc!"
Lại một học viên khác nói: "Lựu đạn của chúng ta cũng chỉ có thể nổ vang một tiếng."
Thì ra, lựu đạn bọn họ mang theo đều là loại không có lắp mảnh đạn, uy lực nổ cũng rất nhỏ, chỉ như pháo hoa, chỉ có thể nổ ra một đám khói trắng.
Diễn tập mà, ai lại mang theo vũ khí thật?
Bát Địa Thỏ cắn răng: "Mẹ nó! Đạn dược thiếu hụt nghiêm trọng, lại toàn là tân binh, trận này của chúng ta, thật đúng là phải liều mạng."
Một học viên: "Thỏ gia, tuy rằng không muốn nói lời này, nhưng chúng ta không phải thiếu hụt đạn dược, mà là hoàn toàn không có đạn dược."
Bát Địa Thỏ: "..."
Sự yên tĩnh quỷ dị kéo dài vài giây, Bát Địa Thỏ xoạt một tiếng, rút bảo kiếm gia truyền của hắn ra: "Được rồi, đến lúc để các ngươi kiến thức Thiên Thỏ Đoạn Bá Kiếm chân chính rồi."
Bát Địa Thỏ kiêu ngạo ra mặt: "Kiếm của bản Thỏ gia 'nhất kiếm quang hàn tứ thập châu', kiếm khí vừa ra, thần châu chấn động. Để bản Thỏ gia một mình xuống khe núi cản bọn họ lại."
Mọi người: "Hả?"
Bát Địa Thỏ phất tay một cái đầy phong độ: "Lát nữa, khi bản Thỏ gia tạo hình đẹp trai ở giữa khe núi, các ngươi ở trên núi hò hét cổ vũ, tiện thể bắn mấy phát đạn giấy, hiểu chưa?"
Nói xong, Bát Địa Thỏ men theo sườn núi, xoạt một cái trượt xuống.
Mọi người ngẩn người, đột nhiên bừng tỉnh: Ơ? Thì ra Thỏ gia cũng không phải hoàn toàn ngu ngốc, hắn cũng biết dùng kế.