Chương 1041: Trẫm có thể ngăn cơn sóng dữ
Chương 1041: Trẫm có thể ngăn cơn sóng dữ
Cao Nghênh Tường: "Mọi người đừng tranh cãi nữa, ta đã hiểu mình nên làm như thế nào rồi."
Mọi người kinh ngạc: Từ lúc nào mà đến lượt ngươi quyết định?
Ngay trong khoảnh khắc ấy, Cao Nghênh Tường đột nhiên nhảy dựng lên khỏi cáng, tuy bị thương nặng nhưng vẫn còn chút khí lực. Không ai ngờ hắn lại bất ngờ nhảy dựng lên, chỉ thấy hắn động tác cực nhanh, vừa nhảy lên đã bay qua lan can, lộn ra ngoài ban công vọng lâu...
Đợi đến khi mọi người kịp phản ứng, hắn đã treo lơ lửng bên ngoài lan can.
Thân thể trọng thương, suy yếu, cú lật người vừa rồi đã rút cạn chút sức lực cuối cùng của hắn, cả người thở hổn hển.
Nhưng tinh thần hắn lại phấn chấn hơn hẳn lúc nãy, thậm chí còn mang theo chút hưng phấn: "Chư vị, hai tay ta nhuốm đầy máu tươi, không biết đã hại chết bao nhiêu Tam Nương, Tam Oa. Tội ta đáng chết vạn lần, cũng đừng ai cầu xin cho ta. Trước đây, ta chưa từng làm việc gì tốt cho hương thân thôn Cao Gia, nếu vì mạng chó của ta mà khiến trong thôn bất hòa, vậy càng là tội lớn."
Mọi người nhất thời im lặng.
Cao Nhất Diệp: "Nhị thúc đừng treo mình ngoài lan can mà nói chuyện, thúc trở vào nói chuyện cho đàng hoàng."
Cao Tam Nương: "Nghênh Tường ca, đừng mà..."
Cao Nghênh Tường: "Chờ ta chết rồi, hãy mang thủ cấp của ta đến chỗ triều đình lĩnh thưởng, chắc chắn sẽ được một khoản trọng thưởng, đó là việc cuối cùng ta có thể làm cho thôn."
Nói xong, Cao Nghênh Tường buông tay, đầu chúi xuống, ngã nhào xuống.
Khoảnh khắc ấy, Lý Đạo Huyền kịp đưa tay ra đỡ lấy hắn.
Nhưng y không làm thế!
Người trưởng thành, phải chịu trách nhiệm cho những việc mình đã làm, rất tốt.
Đầu Cao Nghênh Tường chạm đất trước, "bịch" một tiếng, người đã không còn.
42 người tí hon thôn Cao Gia hốt hoảng chạy từ trên lầu ba xuống, vây quanh thi thể hắn thành một vòng tròn, trong đám người vang lên tiếng khóc lớn của Cao Nhất Diệp, tiếng thở dài của lão thôn trưởng, tiếp theo là tiếng khóc của Cao Tam Nương, còn thảm thiết hơn cả Cao Nhất Diệp...
Không hiểu sao, trong lòng Lý Đạo Huyền lại vang lên một bài hát, âm u da diết.
Cũng có mẹ già, cũng có người trong lòng, cũng có tình sinh tử, cũng có hận chia ly!
Lý Đạo Huyền bỗng phát hiện, trên thi thể Cao Nghênh Tường lại bay lên một điểm sáng, dung nhập vào trong hộp, tiếp đó, chỉ số cứu vớt của hộp lại tăng lên hai điểm.
"Ơ? Như vậy cũng có thể tăng chỉ số cứu vớt sao?"
Mặc dù không cứu được mạng hắn, nhưng lại cứu được linh hồn hắn.
Trọng lượng của linh hồn, còn hơn cả sinh mạng?
Lý Đạo Huyền vỗ vỗ hộp, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Năm Sùng Trinh thứ chín, tháng bảy, kinh thành, ngự thư phòng.
Sùng Trinh hoàng đế Chu Do Kiểm đang cau mày, xem tấu chương.
"Đại tướng quân Kiến Nô A Tế Cách chia binh ba đường tiến vào Hỷ Phong Khẩu (nay thuộc huyện Thiên Tây, Hà Bắc), Độc Thạch Khẩu (nay thuộc phía bắc huyện Xích Thành, Hà Bắc). Tuần quan ngự sử Vương Triệu Khôn chống cự, binh bại tử trận, quân ta rút về bảo vệ Xương Bình (nay là Xương Bình, Bắc Kinh), Kiến Nô tiếp tục xâm phạm Cư Dung, đường Xương Bình Bắc."
Đọc đến đây, tâm trạng Chu Do Kiểm giống như ngồi trên một chiếc tháp rơi tự do.
"Lư Tượng Thăng đâu?" Chu Do Kiểm đập bàn quát: "Trẫm không phải đã điều Lư Tượng Thăng về kinh ứng cứu sao?"
Tào Hóa Thuần từ bên cạnh ló đầu ra: "Lư tổng đốc vẫn còn trên đường, từ Hà Nam đến kinh thành, đường xá xa xôi, chỉ đi bộ thôi cũng phải mất rất lâu. Hơn nữa, hắn còn phải chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị lương thảo binh khí... Đúng rồi, sau khi Lư Tượng Thăng rời đi, đám giặc cỏ ở Hà Nam lại bắt đầu quậy phá, chia binh ba đường, Sấm Vương tiến vào Thiểm Tây, Sấm Tướng công phá Khai Phong, Tây doanh Bát Đại Vương tiến về Tứ Xuyên..."
Chu Do Kiểm buồn bực vô cùng: "Giờ biết làm sao? Ngoài cửa ải, Kiến Nô thỉnh thoảng lại vào quấy phá. Lưu khấu lại nhân cơ hội làm mưa làm gió, đúng là..."
Hắn muốn nói "không lo được đầu voi, lại lo đuôi chuột", nhưng lại cảm thấy nói vậy quá thô tục, đành phải nuốt câu nói đó vào bụng.
Quản lý thiên hạ thật khó!
Chu Do Kiểm là một hoàng đế "tay ngang", từ nhỏ đã không được bồi dưỡng thuật trị quốc, mãi cho đến khi tự tay tiếp quản đế chế rộng lớn này, mới phát hiện ra đế chế đang chao đảo, quản lý khó khăn, khó khăn vô cùng.
Đúng lúc này, bên ngoài có một tiểu thái giám chạy như bay vào, mặt mày hớn hở: "Hoàng thượng, tin mừng, tin mừng ạ."
Chu Do Kiểm: "Đến nước này rồi, còn có thể có tin mừng gì nữa?"
Tiểu thái giám vội vàng nói: "Tổng minh chủ thiên hạ lưu khấu, Sấm Vương, khi dẫn quân tiến vào Thiểm Tây, đã bị dân đoàn do Tôn Truyền Đình dẫn đầu phối hợp với thủ quân Đồng Quan phục kích, Sấm Vương bị hỏa súng bắn trúng chỗ hiểm, bỏ mạng!"
"Cái gì?"
Chu Do Kiểm đứng bật dậy, tâm trạng giống như ngồi trên một chiếc máy bay phản lực.
"Sấm Vương thật sự đã chết?"
Tiểu thái giám: "Thật ạ! Việc này thủ quân Đồng Quan, tuần phủ Thiểm Tây, tuần phủ Hà Nam đều đồng thời dâng tấu chương báo cáo, nhiều người như vậy, không thể nào đều nói dối lừa gạt ngài được."
Chu Do Kiểm: "Ha ha ha! Ha ha ha!"
Hắn hiếm khi vui mừng đến vậy.
"Trời giúp trẫm rồi." Chu Do Kiểm nói: "Trẫm có thể làm được, ha ha ha, trẫm có thể ngăn cơn sóng dữ, ha ha ha, vừa rồi các ngươi nói, người giết chết Sấm Vương là ai nhỉ?"
Thái giám: "Tôn Truyền Đình."
Chu Do Kiểm: "Cái tên này, hình như trẫm từng nghe qua ở đâu rồi?"
Tào Hóa Thuần nói: "Hoàng thượng, lần trước ngài xem bản tấu [Tình hình địch tất có chỗ sơ hở], [Hậu cần vận chuyển nên có quy củ], chính là do Tôn Truyền Đình viết, ngài còn định thăng quan cho hắn, phái người đi tìm, kết quả là hắn không biết chạy đi đâu mất."
Trí nhớ của Chu Do Kiểm bắt đầu khôi phục, đúng rồi, hình như thật sự có chuyện này.
"Người này quả nhiên là người có tài." Chu Do Kiểm: "Lúc trước trẫm muốn thăng quan cho hắn là đúng rồi, cho dù không có chức quan trên người, hắn cũng có thể tiêu diệt Sấm Vương, quả thực là nhân tài trong số những nhân tài."
Tào Hóa Thuần: "Bây giờ cũng chưa muộn." Hắn quay đầu nhìn tiểu thái giám: "Tôn Truyền Đình hiện tại đang ở đâu?"
Tên tiểu thái giám báo tin nói: "Tôn Truyền Đình hiện đang ở Bồ Châu, nghe nói ông ta đã mở một trường quân sự, tên là trường quân sự Hoàng Bồ, dạy thanh niên binh pháp, huấn luyện dân đoàn, để chống lại tặc quân..."
Tào Hóa Thuần: "Tìm được người là tốt rồi, đừng như lần trước, phái người đi tìm hắn, kết quả hắn chạy mất tăm."
Chu Do Kiểm gật đầu, suy nghĩ mấy giây, ngẩng đầu nói: "Tuần phủ Thiểm Tây Luyện Quốc Sự, tại vị đã gần ba năm rồi nhỉ?"
Tào Hóa Thuần: "Đúng vậy, Luyện Quốc Sự nhậm chức tuần phủ Thiểm Tây vào năm Sùng Trinh thứ sáu, tại vị đã gần ba năm. Trong thời gian tại vị, hắn làm việc không được tốt lắm, thuế má căn bản không thu được, khảo hạch không đạt."
Chu Do Kiểm: "Vậy thì điều Luyện Quốc Sự đi chỗ khác, tìm một vị trí khác cho hắn, thăng Tôn Truyền Đình làm tuần phủ Thiểm Tây."
"Tuân lệnh!"
Tào Hóa Thuần vội vàng giúp Chu Do Kiểm mài mực...
Chu Do Kiểm vung bút lên, xoẹt xoẹt xoẹt, thánh chỉ đã viết xong.
Nhìn trái nhìn phải, chữ viết của mình đẹp quá, không, không phải, là tâm trạng tốt, cho nên chữ viết ra cũng đẹp hơn.
Sấm Vương đã bị giết, vậy thì thiên hạ này, cũng sắp được thu thập rồi chứ nhỉ?
Trẫm, cuối cùng cũng là một minh quân có thể ngăn cơn sóng dữ, cứu vãn Đại Minh triều khỏi cơn nguy vong, hê hê hê.