Chương 1049: Thiên Tôn làm việc ắt có thâm ý
Chương 1049: Thiên Tôn làm việc ắt có thâm ý
Lạc Dương, một nhà xưởng kỳ quái, bắt đầu tuyển công nhân.
Trong nhà xưởng đặt hai cái bình lớn, cao tới ba mươi mấy mét.
Vật to lớn như vậy đặt trong thành Lạc Dương, quả thực rất chướng mắt, đứng ở bất kỳ nơi nào trong thành Lạc Dương, ngẩng đầu lên đều có thể nhìn thấy hai cái bình thuỷ tinh khổng lồ này.
Trên bình còn viết những chữ Hán quái lạ, chỉ là những chữ Hán này thiếu nét thiếu nét, nhìn qua có chút kỳ lạ.
Người già như Bạch Diên, vừa nhìn liền biết, đây là thần vật trên trời, trên đó viết chính là “chữ thần tiên”.
Điểm khác biệt lớn nhất của “chữ thần tiên” này và chữ của phàm nhân chính là nét chữ của “chữ thần tiên” sẽ ít hơn rất nhiều, càng dễ dàng nhận biết.
Ví dụ như hai chữ phàm nhân “nước tương hải sản, nước chấm hải sản” này, trong chữ thần tiên viết thành “nước tương hải sản, nước chấm hải sản”, ít đi mấy nét, liền khiến cho nó nhìn qua rõ ràng hơn rất nhiều. (nghĩa như nhau, chữ khác nhau vài nét)
Bất luận là viết, hay là điêu khắc in ấn, đều phải thuận tiện hơn một chút.
Hiện tại thôn Cao Gia đã có một số người đang học chữ thần tiên.
Chỉ thấy thánh nữ Cao Nhất Diệp đứng trước hai cái bình lớn này, còn có tuần phủ Hà Nam Phàn Thượng Hiên, dẫn theo một đám nha dịch, bang nhàn, ở bên cạnh giúp nàng hô to: “Tuyển công nhân! Tuyển công nhân! Công nhân đóng gói, công việc chính là đem nước tương trong hai cái bình tiên giới lớn đóng vào trong bình sứ nhỏ. Tiền công mỗi ngày ba cân bột mì!"
Công việc đơn giản như vậy, không cần bất kỳ hàm lượng kỹ thuật nào, bất kỳ ai cũng có thể làm được.
Những nạn dân mới chạy nạn đến Lạc Dương thích nhất loại công việc này.
Lúc này Hà Nam vẫn bị nạn hạn hán bao phủ, rất nhiều nông dân trôi giạt khắp nơi, lưu khấu cũng còn ở trong địa phận Hà Nam cướp bóc khắp nơi, bách tính đổi con lấy đồ ăn, vô cùng đau khổ.
May mà nơi này còn có Lạc Dương!
Nạn dân ở Lạc Dương còn có thể tìm được một con đường sống.
Rất nhiều nạn dân, lập tức xếp thành hàng dài ở trước bàn tuyển dụng.
Trong đó không ít người, khi đi qua trước mặt Cao Nhất Diệp đều nhịn không được muốn hành lễ với nàng, tìm được một công việc, vậy mà lại có được cơ hội chiêm ngưỡng thánh nữ đại nhân ở khoảng cách gần, điều này khiến cho những nạn dân thân phận thấp kém cảm thấy vô cùng kích động.
Tuy nhiên, trên mặt Cao Nhất Diệp lại mang theo vẻ bi thương, chuyện Cao Nghênh Tường qua đời, trong lòng nàng vẫn chưa hoàn toàn quên đi.
Cao Kiệt đang tiến hành cải tạo tư tưởng từ bên cạnh lẻn ra, hành lễ với nàng: “Thánh nữ đại nhân, Thiên Tôn ban cho chúng ta hai bình nước tương kỳ quái lớn như vậy, rốt cuộc là có ý gì ạ?”
Cao Nhất Diệp: “Theo sự hiểu biết của ta về Thiên Tôn, việc này hẳn là không có hàm nghĩa cụ thể gì.”
“A?” Cao Kiệt kinh ngạc: “Thiên Tôn lão nhân gia làm việc, nhất định là nhìn xa trông rộng, mỗi một động tác đều tất có thâm ý.”
Nỗi buồn của Cao Nhất Diệp bị câu nói này của hắn xua tan không ít, bật cười: “Đừng có thêm thắt lung tung, Thiên Tôn thỉnh thoảng cũng sẽ hồ đồ một chút, cái gì mà lễ hội Thiên Tôn đột phát ý tưởng, lễ hội lẩu Thiên Tôn gì đó, lần này Thiên Tôn làm một cái lễ nước tương thì cũng không khó hiểu.”
Cao Kiệt kêu lên “A a a” vài tiếng, ôm đầu quỳ xuống: “Không, không thể nào! Thiên Tôn lão nhân gia nhất định có thâm ý, Thiên Tôn nhất định là muốn dùng những nước tương kỳ quái này chinh phục dạ dày của tất cả mọi người ở thành thị ven biển, để cho bọn họ trở thành tín đồ của Thiên Tôn.”
Cao Nhất Diệp cười nói: “Thời gian Thiên Tôn du hí nhân gian rất nhiều, ngươi chưa từng thấy qua mà thôi, đừng có nghĩ lung tung nữa.”
Tuần phủ Hà Nam Phàn Thượng Hiên đi tới, kéo Cao Kiệt: “Đi, chúng ta vào trong nhà xưởng xem.”
Hai người cùng nhau bước vào xưởng.
Bên trong này đã bày rất nhiều bình sứ nhỏ, những bình sứ này đều là những người thợ nung gốm chuyên môn nung chế vì công việc lần này, toàn bộ thợ gốm trong thôn đều nhờ công trình này mà kiếm được một khoản.
Dường như Cao Kiệt rốt cuộc cũng hiểu ra điều gì: “Ta hiểu rồi, Thiên Tôn cố ý lấy nước tương kỳ quái đến đóng gói thành bình nhỏ, chính là vì cung cấp công việc cho những người thợ nung gốm, cho bọn họ tiền công.”
Phàn Thượng Hiên cười nói: “Không chỉ có bình đâu, còn có phễu dùng để đổ nước tương vào bình, thìa múc, những thứ này cũng là được đặc chế, những người thợ mộc cũng kiếm được một khoản nhỏ đấy.”
“Thì ra là thế.” Cao Kiệt nói: “Ta đã cảm thấy, không thể nào vô duyên vô cớ ném hai cái bình nước tương lớn mười mấy trượng ở chỗ này. Nói đi cũng phải nói lại, nước tương trong cái bình này làm sao mà lấy ra được?”
Phàn Thượng Hiên: “Không có văn hóa, hiện tại phải nói là mét, ba mươi mấy mét, nói như vậy mới đúng.”
Cao Kiệt cười gượng: “Quen rồi.”
Phàn Thượng Hiên: “Bản quan cũng đang nghĩ, nước tương trong bình tiên này thì phải làm sao lấy ra đóng gói đây? Thực sự không hiểu nổi. Chúng ta cũng không thể leo cao như vậy được.”
Lời hắn vừa dứt, liền nhìn thấy trên không trung có một bàn tay vàng duỗi ra, nắm lấy một cái bình nước tương khổng lồ, rồi nhẹ nhàng đổ ra một chút vào chum nước lớn mà các người tí hon bên dưới đã chuẩn bị xong, đối với bình tiên khổng lồ kia mà nói, thật sự chỉ là đổ ra một chút, nhưng chum nước lớn lại đầy ắp, không thể chứa thêm được nữa.
Cao Kiệt lại một lần nữa bị bàn tay vàng dọa sợ nhảy dựng lên: “Thì ra là Thiên Tôn tự mình ra tay, đổ nước tương bên trong ra.”
Vừa rồi Lý Đạo Huyền đổ như vậy, hầu như tất cả mọi người trong thành Lạc Dương đều nhìn thấy, trong ngoài thành, vô số người quỳ thành một mảng.
“Mấy vạn cái chum cũng không chứa hết nước tương trong bình tiên được.” Cao Kiệt nói: “Xem ra, các nạn dân làm việc này còn có thể làm rất lâu.”
Phàn Thượng Hiên gật đầu: “Có thể an bài thêm một ít nạn dân luôn là chuyện tốt, trước kia bản quan luôn an bài nạn dân tu sửa đường xá, nhưng mà theo lưu khấu Hà Nam càng ngày càng hung hăng, ở bên ngoài tu sửa đường xá rất không an toàn. Nếu như thám báo sơ ý một cái, lưu khấu liền có khả năng len lén tới gần, giết hại công nhân đội thi công, cướp đoạt lương khô mang theo trên người bọn họ… Hiện tại có thể tìm việc cho bọn họ làm trong thành, vậy thì thật sự là không còn gì tốt hơn.”
Nghĩ đến tình hình Hà Nam hiện tại, hai người cũng không khỏi nhíu mày.
Tin tức Sấm Vương bị giết, sớm đã truyền đến Hà Nam.
Nhưng dường như lưu khấu Hà Nam không bị ảnh hưởng một chút nào, bọn họ vốn dĩ cũng không phải là dựa vào chỉ huy của Sấm Vương mà hành động! Sấm Vương chỉ là một linh vật, thủ lĩnh chân chính là Sấm Tướng.
Sấm Tướng quay về lũ tặc khóc lớn một hồi, nhìn trời kể lể một hồi mình đau lòng cỡ nào, nhất định phải báo thù cho Sấm Vương đại ca, đánh đổ triều đình tà ác, kế thừa di chí của hắn các kiểu, dù sao cũng là những lời vô nghĩa dài dòng kia.
Tiếp đó, Sấm Tướng chính thức đổi tên thành Sấm Vương.
Thế hệ Sấm Vương mới, cứ như vậy ứng vận mà sinh.
Lúc này, Chu Do Kiểm ở kinh thành còn đang hoan hô, hắn còn tưởng rằng, xử lý xong Sấm Vương, giang sơn Đại Minh triều đã vững chắc, hắn đã có thể chèo chống, cứu vớt đế quốc vào lúc nguy nan.
Lại không biết, lưu khấu dưới trướng tân Sấm Vương còn hăng hái hơn trước. Giống như đàn châu chấu, lúc thì chia, lúc thì hợp, cướp bóc khắp nơi.
Mà đại quân chủ lực do Lư Tượng Thăng suất lĩnh đã không còn, Tả Lương Ngọc cả ngày chây lười biếng nhác, chỉ còn lại mấy vị tướng lĩnh Bạch Diên, Tào Văn Chiếu, Hạ Nhân Long, Cao Kiệt, bận tối mắt tối mũi đuổi theo lưu khấu khắp nơi.