Chương 1062: Đại nội bí pháp
Chương 1062: Đại nội bí pháp
Trịnh Chi Hổ đang ngẩn người, trên mặt nước bên cạnh lại có một cái đầu ngoi lên, chính là Trịnh Sâm.
"Nhị thúc không sao chứ?"
Trịnh Chi Hổ: "Ta không sao, là Lý tiên sinh cứu ta."
Trên mặt Trịnh Sâm cũng đầy vẻ kinh ngạc: "Con nhìn thấy, cách... Cách cứu người của hắn thật kỳ quái, hắn... Thật sự là người sao?"
Trịnh Chi Hổ: "Không biết, hiện tại không rảnh nghĩ cái này, con mau trở về thuyền chỉ huy, nhị thúc phải đi chém chết tên khốn kiếp Lưu Hương kia."
Trịnh Sâm: "Nhị thúc cẩn thận, đừng bị lưới đánh cá bắt nữa."
Trịnh Chi Hổ: "Chiêu thức đã dùng trên người Trịnh Chi Hổ, không thể dùng lần thứ hai."
Nói xong, hắn bơi sang bên cạnh hai cái, lại áp sát vào mạn thuyền kỳ hạm của Lưu Hương, vách thuyền trơn nhẵn không thể leo lên, nhưng trên thuyền hiện tại có không ít dây thừng buông xuống, hắn thuận tay nắm lấy một sợi dây thừng, xoát xoát xoát, vài ba động tác lại leo lên.
Lúc này, trận chiến trên kỳ hạm của Lưu Hương đã gần đi đến hồi kết.
Do một mình Trịnh Chi Hổ đã gần như giết sạch đám hải tặc trên thuyền Lưu Hương, khiến Lưu Hương trở thành quang can tư lệnh, hoàn toàn không còn ai để dùng, mà thủ hạ của Trịnh Chi Hổ vẫn đang không ngừng nhảy lên thuyền.
Lưu Hương đã trở thành chim lồng cá cặn.
Một đám thủy binh gầm lên với hắn: "Lưu Hương, chịu chết đi."
Lưu Hương cười ha hả: "Ta chết cũng lôi kéo được Trịnh Chi Hổ chôn cùng, chết cũng đáng, ha ha ha ha."
Đang cười điên cuồng, liền thấy đám thủy binh phía trước đột nhiên tản ra hai bên, Trịnh Chi Hổ dùng tay đẩy đám thủ hạ ra, đứng trước mặt Lưu Hương: "Ngươi nói ai chôn cùng ngươi?"
Lưu Hương kinh hãi: "Sao có thể? Vậy mà không chết đuối?"
Trịnh Chi Hổ cười khà khà: "Ta được quý nhân phù trợ."
Lưu Hương: "..."
Trịnh Chi Hổ: "Được rồi, lần này, ân oán cũ mới, tính toán cùng một thể."
Hắn từng bước một, ép sát Lưu Hương.
Lưu Hương bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hắn biết, mình căn bản không phải đối thủ của Trịnh Chi Hổ.
Lùi về sau hai bước, đột nhiên xông về phía mạn thuyền, muốn lật người nhảy xuống biển.
Tuy nhiên, ngay lúc hắn vừa mới chạy đến mép mạn thuyền, trong biển đột nhiên "ào" một tiếng có một người nhảy lên, người này như cá chuồn, từ trong nước nhảy thẳng lên mạn thuyền, đỉnh đầu "bốp" một tiếng, vừa vặn húc vào cằm Lưu Hương.
Húc cho Lưu Hương ngã ngửa về phía sau, nhảy xuống biển thất bại.
Hắn lắc đầu, lúc này mới nhìn rõ, người đứng trước mặt là một nam nhân mặc trang phục hiệp sĩ, chất liệu quần áo của người này cũng thật kỳ quái, vừa ra khỏi nước dường như đã khô, đây là loại vải gì vậy? Không thấm nước sao?
Lý Đạo Huyền nhấc chân, ngồi xuống mép thuyền: "Ta đã giải tỏa áp lực xong rồi, hiện tại tâm tình rất thoải mái, chỉ là tới xem kịch, các ngươi có thể tiếp tục."
Lưu Hương: "..."
Trịnh Chi Hổ đột nhiên nhảy tới, Lưu Hương quay người vung đao nghênh đón.
"Keng!"
Hai người trao đổi một đao, sau đó trong nháy mắt đánh nhau.
Lý Đạo Huyền chỉ nhìn ba giây, liền biết Lưu Hương chắc chắn phải chết.
Quả nhiên, chưa đến mười chiêu, Trịnh Chi Hổ một đao chém vào cổ Lưu Hương, máu tươi phun ra xa.
"Lưu Hương đền tội rồi!"
"Lưu Hương bị giết rồi!"
"Tên đại hải tặc cuối cùng ở duyên hải Đông Nam đã không còn."
"Thiên hạ thái bình rồi."
Tất cả thủy binh Trịnh thị đều reo hò.
Lưu Hương vừa chết, đám hải tặc còn đang ngoan cố chống cự trên biển dần dần bắt đầu bình tĩnh lại, có người giơ tay đầu hàng, có người lái thuyền chạy trốn ra khỏi vòng chiến...
Nhưng mà, chạy trốn là không thể chạy trốn.
Trịnh Chi Long và thôn Cao Gia giáp công từ hai phía nam bắc, chính là vì ngăn chặn đám hải tặc của Lưu Hương chạy trốn, những chiếc thuyền hải tặc muốn chạy trốn kia, rất nhanh đã bị hải quân thôn Cao Gia và thủy sư Trịnh Chi Long bao vây, toàn bộ bị chặn lại.
Cuối cùng, tập đoàn hải tặc Lưu Hương chấm dứt tại đây.
Đây cũng là tên trùm cuối cùng trong tập đoàn hải tặc "Phong Vân Thập Bát Chi", hắn sụp đổ, có nghĩa là đám hải tặc lớn ở duyên hải Đông Nam rốt cuộc đã bị bình định toàn bộ. Sau này chỉ còn lại chút tôm tép nhãi nhép nhảy nhót, vậy thì không đủ gây sợ hãi.
Chiều tối hôm đó...
Công việc dọn dẹp chiến trường vẫn đang được tiến hành đâu ra đấy.
Thuyền hải tặc bị tập trung lại một chỗ, còn đám hải tặc đầu hàng cũng bị tập trung trên boong những chiếc thuyền này, thu nộp binh khí, để bọn chúng tự mình điều khiển hạm đội.
Trên biển còn có một số thuyền nhỏ, đang vớt vát những tấm ván gỗ trôi nổi khắp nơi. Thi thể đồng đội có thể vớt được, nhất định phải vớt về an táng, còn thi thể hải tặc, mặc kệ cho bọn chúng ở lại trong biển làm mồi cho tôm cá.
Trên boong kỳ hạm của Trịnh Chi Long, bày một bàn tiệc.
Trịnh Chi Long, Trịnh Chi Hổ, Trịnh Sâm, Lý Đạo Huyền, Giang Thành, Thi Lang, vây quanh bàn ngồi thành một vòng.
Trịnh Chi Long cũng là một hán tử thô lỗ, không phải loại nho tướng hào hoa phong nhã, đương nhiên, so với nhị đệ Trịnh Chi Hổ của hắn thì vẫn có học thức hơn một chút.
Hắn giơ ly rượu lên: "Trận chiến hôm nay, may mắn có Lý tiên sinh ra tay, cứu được nhị đệ của ta, Trịnh mỗ trong lòng cảm kích vô cùng, thực sự không biết nói sao cho hết, chỉ có thể kính ngài một ly."
Lý Đạo Huyền bẻ một cái càng cua, mút thịt bên trong, không rảnh uống rượu...
Trịnh Chi Long: "..."
Giang Thành vội vàng tiếp lời: "Trịnh tướng quân đừng cười, Lý tiên sinh không thích uống rượu, chỉ thích ăn hải sản."
Trịnh Chi Long thầm nghĩ: Quả nhiên là hoạn quan!
Trịnh Chi Hổ bên cạnh cười ha hả: "Đại ca, chúng ta cũng xuất thân hải tặc, ghét nhất những thứ lễ nghi rườm rà đó, Lý tiên sinh không câu nệ tiểu tiết, chẳng phải là hợp ý chúng ta sao?"
Trịnh Chi Long cười nói: "Ha ha, nói cũng phải, không cần giả vờ giả vịt, ăn!"
"Rắc." Lý Đạo Huyền lại cắn vỡ một con tôm hùm.
Trịnh Chi Long ghé vào tai Trịnh Chi Hổ, nhỏ giọng nói: "Nhị đệ, vị công công này thật là năng ăn."
Trịnh Chi Hổ nhỏ giọng nói: "Hắn thích ăn hải sản thật sự là giúp chúng ta một việc lớn, chiếc đồng hồ hàng hải lần trước ta mang về cho đại ca, chính là dùng hải sản đổi với hắn."
Lúc này Trịnh Chi Long mới nhớ tới chuyện này, nhỏ giọng nói: "Đúng là chiếc đồng hồ thần kỳ, dùng mấy thuyền hải sản đổi về, lời to, lời to."
Lúc này, Trịnh Sâm cũng thò đầu tới, nhỏ giọng nói: "Nhị thúc có cảm thấy, Lý tiên sinh không giống người không?"
Trịnh Chi Hổ gật đầu: "Quả thực không giống lắm."
Trịnh Chi Long: "Ơ? Có chuyện này sao?"
Ba người nói nhỏ với nhau một hồi, Trịnh Chi Hổ và Trịnh Sâm kể lại chuyện bọn họ nhìn thấy dưới nước cho Trịnh Chi Long nghe.
Trịnh Chi Long nghe xong, không khỏi hít một hơi khí lạnh: "Hai người nói là thật sao?"
Trịnh Chi Hổ: "Tuy rằng đệ không có học thức, nhưng mắt không mù."
Trịnh Sâm: "Cháu có học thức, mắt cũng không mù."
Trịnh Chi Long ngẩn người suy nghĩ hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: "Nói không chừng là bí thuật đại nội, hai người cũng biết, từ xưa đến nay, trong cung nhiều cao thủ, luôn có chút công phu thần kỳ. Nghe nói Tam Bảo thái giám Trịnh Hòa chính là cao thủ tuyệt đỉnh, dùng chùy pháp cùng một đường với Lý Nguyên Bá, hắn từng lên chiến trường, xuống Tây Dương, gặp qua hải tặc, từng bình định phản loạn, từng tiêu diệt quốc gia, vậy mà lại không bị thương chút nào."
Ba người tự dọa mình một lúc, lúc này quay đầu nhìn về phía Lý Đạo Huyền, liền cảm thấy hình tượng của y trở nên cao lớn rực rỡ.