Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 1087 - Chương 1087: Vấn Đề Của Tứ Xuyên

Chương 1087: Vấn đề của Tứ Xuyên Chương 1087: Vấn đề của Tứ Xuyên

Cố Viêm Vũ vừa dứt lời, Bạch Diên liền bật cười: “Cố huynh, chi bằng huynh hãy đem chuyện này viết thành một vở kịch bản phim đi. Lấy Đường vương điện hạ làm nhân vật chính, kể lại câu chuyện này một cách chân thật. Chỉ cần điều chỉnh một chút ở đoạn kết, đừng viết là ngài ấy được cứu đến chỗ chúng ta, mà hãy viết là ngài ấy tự mình sắp xếp tử sĩ, cứu mình ra ngoài, sau đó ẩn cư sơn lâm, làm một thường dân vui vẻ, thế nào?”.

Cố Viêm Vũ: “Ê, câu chuyện này nghe có vẻ hay đấy”.

Bạch Diên: “Có phải không? Phản diện lớn nhất trong phim này là hoàng đế đấy, để Trần Thiên hộ đi đóng, đảm bảo đạt”.

Cố Viêm Vũ cười lớn: “Để người ta đóng vai hoàng đế, chúng ta ai nấy đều phạm tội danh mưu phản, không được, không được”.

Bạch Diên: “Vậy thì đừng cho hoàng đế xuất hiện, sắp xếp một tên Cẩm Y Vệ bách hộ độc ác nào đó làm đại phản diện, cả phim đều kể về việc hắn ta truy sát Đường vương điện hạ như thế nào… Đường vương điện hạ dùng kế đào xuất sinh thiên như thế nào, chắc chắn rất hay”.

Cố Viêm Vũ: “Cái này có vẻ được, ta phải đi suy nghĩ một chút”.

Hai người dăm ba câu, vậy mà lại bàn bạc ra được một vở kịch bản.

Chu Duật Kiện ở bên cạnh nghe mà ngẩn người: “Chuyện gì vậy?”.

Chu Phiêu Linh có chút uất ức: “Này này, ta quen biết các ngươi lâu như vậy, các ngươi chưa từng viết câu chuyện nào cho ta. Chu Duật Kiện vừa đến, các ngươi liền lôi hắn ra biên kịch thành phim, ta không phục, ta cũng muốn có người viết sử sách ghi chép lại cho ta”.

Mấy người đang vui vẻ ồn ào…

Kim tuyến Thiên Tôn trên ngực Bạch Diên đột nhiên mở miệng: “Chuẩn bị một chút, sắp có rất nhiều nạn dân được vận chuyển bằng xe lửa đến”.

Mọi người: “Tham kiến Thiên Tôn”.

Chu Duật Kiện: “A a a, hình thêu biết nói chuyện”.

Bạch Diên: “Nạn dân được vận chuyển bằng xe lửa đến? Kỳ lạ! Xe lửa xuất phát từ Tây An, đến Tiểu Lãng Để của chúng ta sao? Nạn dân không an trí ở phụ cận Tây An sao? Sao phải chuyên chở đến Tiểu Lãng Để?”.

Kim tuyến Thiên Tôn phân phó: “Những nạn dân này đều là người Nam Dương, Hà Nam, do hạn hán mới chạy đến Tứ Xuyên, chúng ta tìm thấy bọn họ ở động Linh Vu, Tứ Xuyên, dùng xe lửa đưa về Hà Nam. Dù sao, nạn dân vẫn nên được an trí về quê hương của họ, đối với họ là tốt nhất”.

Bạch Diên: “Ta hiểu rồi, trước tiên tìm cho bọn họ chút việc làm ở phụ cận Tiểu Lãng Để, huyện Tân An, huyện Hà Tân, thành Lạc Dương, thu xếp cho họ, đợi bên Nam Dương bình định lưu khấu xong, lại đưa bọn họ về nguyên quán”.

Kim tuyến Thiên Tôn gật đầu, lại khôi phục trầm mặc.

Bạch Diên phấn chấn: “Mọi người cứ trò chuyện tiếp đi, ta đi chuẩn bị tiếp đón nạn dân”.

Nói xong liền vội vàng rời đi.

Chu Duật Kiện lại vẫn còn ngẩn người.

Chu Phiêu Linh kéo hắn một cái: “Đi thôi, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt”.

Chu Duật Kiện: “Hình thêu biết nói chuyện”.

Chu Phiêu Linh: “Đi thôi, nạn dân Nam Dương đến đấy, ngươi không muốn nhìn xem nạn dân trên địa bàn của ngươi sao?”.

Chu Duật Kiện: “A, hình thêu biết nói chuyện”.

“Bốp” một tiếng, Chu Phiêu Linh cho Chu Duật Kiện một cái bạt tai…

Đánh xong mới nhớ ra, hắn ta lớn hơn mình hai bối, mình đây là điển hình cho việc đánh đập bậc trưởng bối --

Trình Húc dẫn quân ra khỏi Đại Ninh, rốt cuộc cũng đến được Quỳ Châu.

Nơi đây là trọng trấn của Xuyên Đông, trong [Tam Quốc diễn nghĩa], Gia Cát Lượng bày Bát trận đồ ở đây, bức lui Lục Tốn. Còn có thành Bạch Đế nổi tiếng, cũng ở địa phận Quỳ Châu.

Là nơi nhất định phải đi qua khi vào Xuyên.

Thế nhưng lúc này, trọng trấn Xuyên Đông này, đã biến thành một vùng hoang tàn.

Tường thành Quỳ Châu bị lưu khấu san bằng, bách tính trong thành sớm đã chết hết, chạy trốn hết, cảnh tượng từng thấy ở Thiểm Tây, Sơn Tây, Hà Nam, lúc này ở Tứ Xuyên, lại một lần nữa xuất hiện trước mắt dân đoàn thôn Cao Gia.

Trình Húc khẽ thở dài một tiếng.

Bát Địa Thỏ lại siết chặt nắm đấm.

“A, rốt cuộc các ngươi cũng đến”. Một tên Bạch Can binh được phái đến làm người liên lạc, đã đợi dân đoàn ở phế tích Quỳ Châu từ lâu, vừa nhìn thấy cờ Thiên Tôn ngũ sắc, lập tức vui mừng nghênh đón: “Hà giáo viên, biệt lai vô dạng”.

Tên Bạch Can binh này từng đi theo Mã Tường Lân tác chiến với lưu khấu ở Sơn Tây, từng kề vai chiến đấu với dân đoàn thôn Cao Gia, còn được ăn thịt hộp của dân đoàn, lúc này nhìn thấy cờ Thiên Tôn ngũ sắc, liền cảm thấy vô cùng thân thiết.

“Tần tướng quân phái ta ở đây tiếp ứng mọi người ”.

Trình Húc: “Tình hình trong Xuyên hiện tại rất khó khăn sao?”.

Bạch Can binh gật đầu: “Sau khi tổng binh Tứ Xuyên Hầu Lương Trụ tử trận, quan binh cơ bản sụp đổ, tuần phủ lại là một kẻ bất tài, chỉ biết trốn trong Thành Đô run rẩy. Sấm tặc đã công chiếm ba mươi tám châu, huyện của Tứ Xuyên, thành Quỳ Châu này chỉ là một trong số đó”.

“Ba mươi tám toà?”. Trình Húc cũng giật mình: “Nhiều nơi thất thủ như vậy sao?”.

Trước khi đến đã biết tình hình bên này cấp bách, không ngờ còn cấp bách hơn mình tưởng tượng.

Trình Húc: “Xuyên quân rõ ràng rất thiện chiến, là cường quân nổi tiếng, vì sao lưu khấu vừa đến quấy phá, địa phận Tứ Xuyên lại sụp đổ còn nhanh hơn Hà Nam?”.

Câu hỏi này của gã, Bạch Can binh không thể trả lời được.

Nhưng lúc này, Thiên Tôn mẫu sản xuất hàng loạt lại đứng dậy từ trên xe vận tải, khẽ thở dài: “Nguyên nhân có ba, một là địa hình, địa hình nhiều núi có lợi cho tặc quân hoạt động. Hai là kinh tế, Tứ Xuyên ngoại trừ vùng Thành Đô bình nguyên ra, những nơi khác đều rất nghèo, bách tính càng dễ bị tặc quân lôi kéo. Thứ ba…chính là vấn đề thế lực cát cứ”.

Do Tứ Xuyên nhiều núi, lại có nhiều dân tộc thiểu số, cho nên thế lực cát cứ ở Tứ Xuyên vẫn luôn là một vấn đề lớn.

Một đám dân tộc thiểu số tụ tập ở trong núi sâu, triều đình rất khó quản hạt, chỉ có thể bổ nhiệm rất nhiều thổ ti, ví dụ như thổ ti Thạch Trụ Thổ Gia tộc Tần Lương Ngọc, là như vậy.

Những thổ ti lớn nhỏ này chẳng khác nào thổ hoàng đế, trên danh nghĩa nghe theo hiệu lệnh của triều đình, trên thực tế hình thành cục diện quần hùng cát cứ. Một khi thiên hạ đại loạn, các thế lực cát cứ liền tự mình làm việc của mình, căn bản không để ý đến đại cục.

Đương nhiên, Tần Lương Ngọc thì ngoại trừ! Bà ta là người để ý đến đại cục.

Trình Húc nghe Thiên Tôn nói như vậy, cũng ngẩn ra: “Vậy phải làm sao bây giờ?”.

Lý Đạo Huyền: “Nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ”.

“Khó là khó ở chỗ, muốn để đông đảo dân tộc thiểu số lo lắng cho đại cục, cùng nhau ra sức giúp đỡ thiên hạ này khôi phục bình thường”.

Lý Đạo Huyền: “Còn về dễ dàng, chính là, phát triển kinh tế! Chỉ cần kinh tế tốt, giao thông cũng phát triển, thúc đẩy giao lưu văn hoá giữa người Hán và các dân tộc thiểu số, trong túi bách tính có tiền, phong tục văn hoá cũng thẩm thấu lẫn nhau, cát cứ cũng sẽ không còn tồn tại”.

Trình Húc nghe xong ừ một tiếng.

Tuy nhiên, gã lập tức hiểu ra: “Mạt tướng đánh hạ một nơi, thủ đoạn kinh tế của thôn Cao Gia chúng ta liền theo đến một nơi”.

“Đúng!” Lý Đạo Huyền: “Chúng ta đã thử nghiệm thúc đẩy một số loại cây trồng phù hợp với Tứ Xuyên ở Vạn Thọ trại của Thổ Gia tộc, tiếp theo, chính là gieo rắc chúng đến nhiều sơn trại hơn”.

“Bên Sơn Tây, cũng làm gần xong rồi”. Lý Đạo Huyền: “Tam Thập Nhị cũng nên điều đến Tứ Xuyên”.

Lý Đạo Huyền ra lệnh, tổng quản sự phương diện nội chính của thôn Cao Gia, Tam Thập Nhị, lập tức xuất phát từ Thái Nguyên, Sơn Tây, hướng về Tứ Xuyên…
Bình Luận (0)
Comment