Chương 1123: Bì Đảo nhất định phải cứu!
Chương 1123: Bì Đảo nhất định phải cứu!
Lưu khấu ở Tứ Xuyên, Hà Nam đang hoành hành dữ dội.
Dân đoàn thôn Cao Gia ở hai địa phương Tứ Xuyên và Hà Nam liên tục giao chiến với lưu khấu.
Phương diện Thiểm Tây thì ở phía nam Hán Trung, vùng núi Mễ Thương Sơn, cho xây dựng hàng loạt vọng gác, phong hoả đài trên đỉnh núi.
Cùng lúc đó, cục diện bên trong nước Triều Tiên cũng đang biến chuyển rất nhanh.
Hoàng Thái Cực tự mình dẫn mười vạn đại quân đánh vào Triều Tiên. Nước Triều Tiên căn bản không có sức chống cự, liên tục bại lui. Chỉ cần là người hơi hiểu một chút về Liêu Đông đều có thể nhìn ra được.
Triều Tiên xong rồi!
Cùng lúc đó…
Bì Đảo!
Tổng binh Đông Giang - Thẩm Thế Khôi đang nghiêm nghị nghe thuộc hạ bẩm báo.
Xuất thân là thương nhân, Thẩm Thế Khôi có một cô con gái xinh đẹp tuyệt trần. Ông ta dâng con gái cho Mao Văn Long, trở thành nhạc phụ của Mao Văn Long, khiến Mao Văn Long phải gọi ông ta một tiếng "Thẩm thái gia".
Sau đó Bì Đảo xảy ra nội loạn mấy lần, mỗi lần thay đổi lão đại, ông ta lại dâng con gái cho lão đại mới. Cũng bởi vậy, mỗi một nhiệm kỳ tổng binh Đông Giang về sau đều là con rể của ông ta, đều phải gọi ông ta một tiếng "Thẩm thái gia".
Cứ như vậy, ông ta sống sót qua từng lần nội loạn ở Bì Đảo, cuối cùng, thay thế tất cả các lão đại, tự mình ngồi lên vị trí tổng binh Đông Giang.
Có thể coi đây là một kiểu truyền kỳ?
“Kiến Nô đã chuẩn bị đánh đảo Giang Hoa.” Một tên thuộc hạ vội vàng bẩm báo với ông ta: “Người nhà của các vương công quý tộc Triều Tiên đều ở trên trên đảo Giang Hoa. Một khi đảo Giang Hoa thất thủ, Triều Tiên vương chắc chắn sẽ đầu hàng.”
Nghe xong, Thẩm Thế Khôi thở dài một hơi: “Triều Tiên xong đời thì kế tiếp sẽ là Bì Đảo của chúng ta.”
Thuộc hạ im lặng không nói.
Thẩm Thế Khôi nói: “Truyền lệnh của ta, bố trí thuốc súng, tập trung binh thuyền, chuẩn bị cố thủ. Bì Đảo dù sao cũng là một hòn đảo. Điểm yếu của Kiến Nô chính là hải quân. Những năm gần đây, Kiến Nô cũng không phải chưa từng đánh chủ ý đến Bì Đảo, nhưng hải quân của bọn chúng quá yếu. Mấy lần đánh Bì Đảo đều bị chúng ta đánh cho chạy về. Không cần phải sợ bọn chúng.”
Vừa dứt lời…
Một tên thuộc hạ rụt rè giơ tay xin nói: “Nhưng mà, Kiến Nô đánh hạ Triều Tiên xong, Triều Tiên sẽ trở thành tiểu đệ của Kiến Nô, chắc chắn sẽ đi theo Kiến Nô cùng tác chiến. Thủy quân Kiến Nô tuy yếu nhưng thủy quân Triều Tiên lại rất mạnh.”
Thẩm Thế Khôi: “Hít…”
Như vậy thì thật là khó xử! Thủy quân Triều Tiên rất mạnh, không phải là thổi phồng.
Năm đó Oa quốc xâm lược Triều Tiên, bị thủy quân Triều Tiên áp đảo. Hải quân Lai Đảo mà Oa quốc tự hào căn bản không phải là đối thủ của thủy quân Triều Tiên.
Gia chủ nhà Lai Đảo - Lai Đảo Thông Tổng bị đại tướng thủy quân Triều Tiên - Lý Thuấn Thần suất quân tập kích, một lần tiêu diệt. Thi thể của Lai Đảo Thông Tổng bị thủy quân Triều Tiên phân thây, rơi vào kết cục trong truyền thuyết là chết không toàn thây.
Nếu hải quân Triều Tiên gia nhập vào cuộc tấn công Bì Đảo thì Bì Đảo thật sự sẽ rất nguy hiểm.
Thẩm Thế Khôi vội vàng gọi một tên tín sứ: “Nhanh chóng về kinh, xin triều đình chi viện.”
Tín sứ lập tức xuất phát, lên khoái thuyền, xoẹt một cái đã đến Thiên Tân. Sau đó tin tức Bì Đảo cầu viện được cắm thêm cánh, bay vào hoàng thành…
…
Kinh thành, Ngự Hoa Viên.
Hoàng đế Sùng Trinh - Chu Do Kiểm đang cau mày xem tấu chương.
“Hộ bộ bẩm báo thuế muối Lưỡng Hoài. Trước năm Sùng Trinh thứ sáu, tích lũy bội chi hơn hai triệu lượng. Muối Hoài vào năm Thiên Khải thứ năm, tiền thuế cũ và mới chỉ có 70 vạn lượng, năm Sùng Trinh thứ ba tăng lên 121 vạn lượng, năm Sùng Trinh thứ tư tăng lên 130 vạn lượng, năm Sùng Trinh thứ sáu tăng lên 156 vạn lượng…”
Nhìn đến đây, tâm trạng của Chu Do Kiểm giống như đang ngồi trên một cái tháp rơi tự do.
“Các nơi xảy ra hạn hán, thu không được lương thực đã đành, sao ngay cả thuế muối cũng thu không đủ?” Chu Do Kiểm tức giận nói: “Nhìn xem, nhìn bản quyết toán lộn xộn này đi, thiếu mất hơn hai trăm vạn lượng bạc! Một khoản tiền lớn như vậy, nếu trẫm đem làm quân phí thì Kiến Nô đã sớm bị tiêu diệt rồi.”
Tào Hóa Thuần có chút xấu hổ nói: “Cái đó… cái này…”
Tào Hóa Thuần biết số bạc này đi đâu rồi!
Bị bọn Diêm giám tham ô hết rồi.
Trước kia diêm khóa ti địa phương tham ô, Chu Do Kiểm rất tức giận, phái thái giám đi giám sát, kết quả là thái giám cũng tham ô cùng.
Chỉ có một diêm khóa ti tham ô thì còn ít, bây giờ thêm một đám người tham ô, ai cũng muốn phát tài, đương nhiên số nộp cho triều đình càng ít hơn. Mấy năm trôi qua, đã thâm hụt hơn hai trăm vạn lượng bạc.
Haizzz…
Bản thân Tào Hóa Thuần cũng từng nhận hối lộ của các diêm giám phái đi, còn nhận được không ít, cho nên trong chuyện này cũng không có tư cách nói gì, chỉ đành cười trừ cho qua.
Bầu không khí hơi ngượng ngùng!
Chu Do Kiểm lại nhớ đến Đường vương Chu Duật Kiện đang bỏ trốn, tâm trạng càng thêm tồi tệ: “Cẩm Y Vệ vẫn chưa tìm thấy Đường vương sao?”
Tào Hóa Thuần nói: “Vẫn chưa có tin tức, Đường vương giống như biến mất vậy.”
Chu Do Kiểm nói: “Một người lớn như vậy, sống sờ sờ ra đó, sao có thể biến mất được? Truyền lệnh xuống các nơi, nghe nói có người khẩu âm Nam Dương lập tức bắt lại tra hỏi. Trẫm không tin là không tìm thấy.”
Tào Hóa Thuần chỉ đành gật đầu: “Tuân lệnh.”
Đúng lúc này, đại thái giám Cao Khởi Tiềm từ bên ngoài chạy vào, vội vàng hô lên: “Hoàng thượng, đại sự không ổn rồi, Kiến Nô sắp đánh bại Triều Tiên rồi. Tổng binh Đông Giang Thẩm Thế Khôi phái người đến cầu cứu, cầu xin Hoàng thượng phái binh chi viện Bì Đảo, nếu không Bì Đảo sẽ tiêu đời.”
“Hít…” Tâm trạng của Chu Do Kiểm lại giống như ngồi trên một cái tháp rơi tự do.
Bì Đảo không thể mất!
Bì Đảo cùng với các đảo ven biển Liêu Đông và quân Minh ở Lữ Thuận tạo thành thế gọng kìm, uy hiếp các thành trì ven biển Liêu Đông, uy hiếp vùng đất phía sau chính quyền Hậu Kim. Hòn đảo nhỏ bé này trên thực tế đã mở ra một chiến trường mới sau lưng chính quyền Hậu Kim, khiến nó phải đối mặt với tình thế bất lợi là bị địch tấn công từ cả hai phía.
Mỗi lần Kiến Nô xuất binh đánh vào Đại Minh, quân Minh ở Bì Đảo lại không ngừng tiến sâu vào nội địa Hậu Kim quấy rối, kiềm chế hành động tiến về phía tây của Hậu Kim.
Bì Đảo đối với Kiến Nô giống như cái gai trong mắt, cái xương cá trong cổ họng.
Chu Do Kiểm vỗ bàn một cái: “Hòn đảo này tuyệt đối không thể mất, nhanh chóng thương nghị xem có ai có thể phái đi chi viện Bì Đảo.”
Sáng sớm ngày hôm sau…
Tảo triều, các đại thần bắt đầu thương nghị chuyện này.
Một vị đại thần bước ra khỏi hàng: “Tổng binh vùng duyên hải - Trần Hồng Phạm đã dẫn quân đi cứu Triều Tiên từ mấy ngày trước. Nếu hắn có thể giúp Triều Tiên giữ vững thì có lẽ Kiến Nô sẽ không đánh Bì Đảo nữa.”
Lập tức có một vị đại thần khác nhảy ra: “Trần Hồng Phạm tuy báo cáo đã ra biển nhưng lại lấy cớ ‘chờ gió’, vẫn còn ở lại Đăng Châu.”
Các đại thần: “Hả?”
Hóa ra, vị đại tướng được phái đi chi viện Triều Tiên - Trần Hồng Phạm căn bản chưa hề nhúc nhích, vẫn còn đang chơi đùa ở Đăng Châu.
Rõ ràng là sợ đánh nhau!
Như vậy thì thật là xấu hổ.
Chu Do Kiểm cũng đau đầu, vội vàng hạ chỉ: “Giục giã Trần Hồng Phạm nhanh chóng xuất quân đến Bì Đảo, hội hợp với Thẩm Thế Khôi, hợp lực xuất kích, tìm cơ hội tiêu diệt địch, giải cứu Triều Tiên.”
Đúng lúc này, một vị đại thần đứng dậy, thở dài một hơi: “Hoàng thượng, tên Trần Hồng Phạm kia ngay cả lý do ‘chờ gió’ cũng có thể lấy ra được, chứng tỏ hắn ta căn bản không muốn giao chiến với Kiến Nô. Loại người như vậy phái đi chi viện Bì Đảo, e là chưa kịp giao chiến đã bỏ Bì Đảo mà chạy, làm sao có thể giữ được Bì Đảo?”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại, người lên tiếng chính là tân nhiệm Binh bộ Thượng thư - Dương Tự Xương.
Sau khi chịu tang Dương Tự Xương đã trở lại vũ đài chính trị.