Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 1126 - Chương 1126: Danh Tướng Tào Văn Chiếu

Chương 1126: Danh tướng Tào Văn Chiếu Chương 1126: Danh tướng Tào Văn Chiếu

Tào Văn Chiếu dẫn theo 2500 thiết kỵ Quan Ninh, vừa mới lên thuyền ra khơi.

Tổng binh vùng duyên hải Trần Hồng Phạm phụng mệnh của Chu Do Kiểm đang đợi Tào Văn Chiếu ở Đăng Châu, vừa thấy Tào Văn Chiếu đến, lập tức lên thuyền của Trần Hồng Phạm, sau đó đội tàu hùng hậu liền xuất phát.

Dưới trướng Trần Hồng Phạm có tổng cộng 8000 binh lính.

Dưới trướng Tào Văn Chiếu là 2500 thiết kỵ Quan Ninh.

Cộng lại, đủ một vạn quân lực.

Con số này thật sự không tính là ít.

Nhưng, thuyền vận chuyển binh lính lại có vẻ hơi kém cỏi.

Trong tay Trần Hồng Phạm căn bản không có mấy chiếc thuyền lớn tử tế, cả đội tàu đều ọp ẹp, không được bảo trì bảo dưỡng cẩn thận, trên thuyền đừng nói đến pháo hạm gì đó, cho dù có pháo, cũng không có thuốc súng và đạn pháo.

Tất cả đều là do thiếu quân lương!

Toàn bộ Đại Minh, nơi nơi đều thiếu quân lương.

Không có quân lương thì đừng mơ tưởng đến việc có vũ khí trang bị tốt.

Đội tàu ọp ẹp này rời khỏi Đăng Châu, xuất phát về hướng bắc, đi qua eo biển Bột Hải, đối diện chính là Kim Châu (nay là thành phố Đại Liên).

Lúc này Kim Châu đã rơi vào tay quân Thanh, đóng giữ trong thành Kim Châu đều là binh lính Bát Kỳ.

Tào Văn Chiếu đứng trên boong, từ xa nhìn về phía binh lính Bát Kỳ trên đầu tường thành Kim Châu, trong lòng vô cùng phức tạp: "Haiz, Kim Châu này, rõ ràng là đất đai của Đại Minh ta. Thật muốn xuống thuyền, xông lên cướp lại thành trì này."

Trần Hồng Phạm: "Tào tướng quân cẩn thận, hành động liều lĩnh đổ bộ công thành như vậy, chẳng khác nào tìm chết."

Tào Văn Chiếu gật đầu, đương nhiên hắn biết việc xông lên bãi cát từ trên thuyền, sau đó đi đánh thành trì ven biển khó khăn đến mức nào: "Ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc đâu."

Trần Hồng Phạm khẽ thở dài: "Có thể giữ được Bì Đảo đã là không dễ dàng rồi."

Tào Văn Chiếu cười khẩy một tiếng: "Bì Đảo, bản tướng quân ngược lại có lòng tin có thể giữ được."

Trần Hồng Phạm: "Giữ được Bì Đảo, mấu chốt không phải ở lục chiến, mà là ở hải chiến. Một khi Kiến Nô đã ép hải quân Triều Tiên, Bì Đảo nguy mất..."

Tào Văn Chiếu: "Chính bởi vì hải chiến mới là mấu chốt, cho nên ta mới có lòng tin."

Trần Hồng Phạm: "???"

Trần Hồng Phạm vẫn không hiểu nổi người trước mắt này, chẳng lẽ hắn là kẻ ngốc? Chỉ dựa vào mấy cái thuyền nát trong tay ta, đi đánh hải quân Triều Tiên? Ngươi thật sự cho rằng chúng ta đánh thắng được? Mặc dù Triều Tiên là một quốc gia nhỏ yếu, nhưng hải quân thật sự không yếu.

Nhưng, Tào Văn Chiếu cũng được xưng là danh tướng đương thời, chắc hẳn không phải kẻ ngốc chứ nhỉ?

Trần Hồng Phạm cẩn thận dè dặt, thăm dò hỏi: "Tào tướng quân, sự tự tin của ngài đến từ đâu?"

Tào Văn Chiếu: "Đến từ đâu sao? Đương nhiên là ta từ Hà Nam đến đây."

Trần Hồng Phạm: "Không phải, ý ta là phán đoán về thắng lợi của ngài dựa vào điều gì?"

Tào Văn Chiếu: "Chính nghĩa nhất định sẽ chiến thắng tà ác, ừm, mấy bộ phim chiếu ở Lạc Dương, đều nói như vậy."

Trần Hồng Phạm: "..."

Xong rồi, xong rồi! Danh tướng Tào Văn Chiếu, chỉ sợ là danh tiếng thổi phồng mà thôi.

Trần Hồng Phạm thầm nghĩ: Chiến sự hơi bất lợi, ta lập tức lái thuyền chạy trốn, cứ quyết định như vậy.

Hắn không hề chú ý tới, Tào Biến Giao ở bên cạnh đang nhỏ giọng nói với Tào Văn Chiếu: "Thúc! Trần tướng quân đang hỏi ý của thúc là chúng ta có át chủ bài lợi hại gì, sao thúc lại nói vòng vo tam quốc như vậy, rốt cuộc thúc có nắm được trọng điểm hay không?"

Tào Văn Chiếu hạ giọng, cười khẩy: "Hải quân của Thiên Tôn, không thể vội vàng nói cho hắn ta biết, người này là địch là bạn, còn khó nói lắm. Nhỡ đâu hắn ta biết được chúng ta có tiên thuyền lợi hại, liền viết mật tín thông báo cho quân Thanh đề phòng thì sao? Cho nên ta cố ý không nắm được trọng điểm đó."

Tào Biến Giao hít sâu một hơi: "Hóa ra đôi khi thúc không nắm được trọng điểm là giả bộ sao?"

Tào Văn Chiếu hừ lạnh một tiếng: "Chuyện khác có thể ta không nắm được trọng điểm, nhưng chuyện liên quan đến đánh trận, ta chưa bao giờ nắm sai."

Không lâu sau...

Đội thuyền của Trần Hồng Phạm, cuối cùng đã đến Bì Đảo.

Thẩm Thế Khôi đóng giữ trên Bì Đảo đã đợi từ lâu, vội vàng nghênh đón ở bờ biển.

Nhìn thấy Tào Văn Chiếu đến, Thẩm Thế Khôi cũng không khỏi mừng rỡ: "Tào tướng quân, có danh tướng như ngài đến viện trợ, trong lòng ta an tâm hơn nhiều rồi."

"Thẩm tướng quân quá khen." Tào Văn Chiếu chắp tay: "Bản tướng quân cũng không có bản lĩnh gì, chỉ với 2500 thiết kỵ Quan Ninh, có thể làm được cũng có hạn. Trận chiến này, mấu chốt vẫn là phải xem thủy quân."

Nhắc đến thủy quân, ngũ quan của Thẩm Thế Khôi liền nhăn nhó thành một cục, đều co lại ở giữa mặt, nhăn nhúm lại, đây đại khái gọi là vẻ mặt lo lắng nhỉ: "Người của ta mỗi ngày đều đứng ở bờ biển phía bắc nhìn về phía quận Thiết Sơn đối diện... Quân Kiến Nô đang tập kết ở bờ biển đối diện, số lượng lên đến mấy vạn, còn có năm nghìn binh lính Triều Tiên... Ngoài ra, thủy sư Triều Tiên đang liên tục điều động đến đây, trên bờ biển đối diện đã lần lượt xuất hiện mười mấy chiếc quy thuyền cỡ lớn, còn có thuyền bè đang liên tục kéo đến."

Nghe thấy hai chữ quy thuyền, Trần Hồng Phạm liền giật mình.

Quy thuyền là chiến hạm mạnh nhất của Triều Tiên, năm đó khi Nhật Bản xâm lược Triều Tiên, thiết giáp thuyền do Lai Đảo Thông Tổng thống lĩnh, chính là bị quy thuyền của Triều Tiên đánh tan.

Loại thuyền này được bọc giáp toàn thân, giống như con rùa, đao thương khó lòng xâm phạm.

Hơn nữa trên lớp giáp rùa còn có lỗ hổng, để binh lính trong khoang thuyền có thể thò trường mâu ra khỏi những lỗ hổng này, đâm chết binh lính quân địch nhảy lên boong tác chiến.

Năm đó đám võ sĩ Oa quốc đã bị chiêu này hại thê thảm.

Những võ sĩ Oa quốc liều chết không sợ hãi đó, gào thét, dùng dây thừng đu lên quy thuyền, nhưng hai chân vừa mới đứng vững, dưới boong liền có một mảng trường mâu thò ra, đâm loạn xạ lên trên, ai mà chịu nổi? Võ sĩ Oa quốc trong nháy mắt tử thương nặng nề, không có cách nào đối phó với quy thuyền.

Trong lòng Trần Hồng Phạm càng thêm hoảng sợ.

Nhưng Tào Văn Chiếu nghe thấy hai chữ quy thuyền, trên mặt lại không hề sợ hãi, ngược lại cười nói: "Không sao, để bọn chúng cứ chuẩn bị cho kỹ, đợi bọn chúng tập kết xong, chúng ta lại đánh úp một mẻ, đỡ phải giống như lưu khấu, chạy tán loạn khắp nơi, muốn thu dọn cũng khá phiền phức."

Trần Hồng Phạm: "..."

Thẩm Thế Khôi: "Đánh úp một mẻ gì đó không dám nghĩ, lần này chỉ cần có thể giữ được Bì Đảo, đã là vạn hạnh rồi."

Tào Văn Chiếu sải bước đi vào trong Bì Đảo.

Lúc này trên Bì Đảo có 12000 thủ quân, đương nhiên, chỉ là nói vậy thôi, trong đó có rất nhiều người không phải là binh sĩ, mà là người nhà của quân phòng thủ, hoặc là dân phu làm việc trên thuyền.

Quân đội mà Thẩm Thế Khôi thực sự có thể sử dụng, nhiều nhất cũng chỉ có 7000 người.

8000 người mà Trần Hồng Phạm mang đến bất cứ lúc nào cũng có ý định chạy trốn, không đáng tin cậy cho lắm.

Tào Văn Chiếu tính toán một chút, cộng thêm 2500 thiết kỵ Quan Ninh của mình, quân đội có thể trực diện nghênh chiến, tổng cộng chưa đến một vạn.

Một vạn người này, chỉ cần bố trí phòng thủ ở ven biển, ngăn cản quân địch lọt lưới đổ bộ là được... Chiến sự trên biển, có thể hoàn toàn giao cho hải quân Cao Gia.

"Thẩm tướng quân, làm phiền ngươi dẫn bản tướng quân đi dọc bờ biển một vòng, bản tướng quân muốn nghiên cứu một chút, nên bố trí binh lực ở những nơi nào."

Thẩm Thế Khôi gật đầu: "Mời đi theo ta."

Một đám người đi trên bãi biển, vừa đi được vài bước, Tào Văn Chiếu đột nhiên giống như phát hiện ra điều gì đó, chợt nhảy về phía trước, hét lớn: "Quy..."

Thẩm Thế Khôi giật mình: "Có quy thuyền của quân địch?"

Chỉ thấy Tào Văn Chiếu ngã nhào lên bãi cát, hai tay nâng một con rùa biển lên, cười nói: "Biến Giao, mang cái này về đi, không biết Thiên Tôn có thích ăn hay không?"

Mọi người: "Phốc! Mau thả con rùa biển xuống, thứ này không ngon đâu. Hơn nữa rùa biển là động vật có linh tính, ăn vào sẽ gặp báo ứng đó."

Thẩm Thế Khôi và Trần Hồng Phạm đồng thời thầm nghĩ: Xong rồi, xong rồi! Danh tướng Tào Văn Chiếu, chỉ sợ là danh tiếng thổi phồng mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment