Chương 1128: Ngao Bái đến
Chương 1128: Ngao Bái đến
Trần Hồng Phạm còn chưa kịp nhìn rõ đội thuyền đến từ phía đối diện là ai, liền thấy đội thuyền đối diện tăng tốc xông tới, cờ Thiên Tôn ngũ sắc trên chiếc thuyền lớn nhất càng ngày càng gần, tung bay trong gió.
Trần Hồng Phạm vừa nhìn thấy khí thế của đối phương, liền biết là đến đánh mình.
"Không ổn, đội thuyền kỳ quái kia tới rồi." Trần Hồng Phạm gầm lên: "Mau đánh cờ hiệu, nói cho đối phương biết chúng ta là thuỷ sư Đại Minh triều, chúng ta là thuỷ sư Đại Minh triều."
Bên cạnh hắn lúc này toàn là hạng người tham sống sợ chết, nhìn thấy thuyền lớn xông tới hồn vía lên mây, vội vàng liều mạng vung cờ, gấp rút biểu lộ thân phận của mình.
Tuy nhiên chẳng có tác dụng gì, thuỷ binh thôn Cao Gia đã nhận được Thiên Tôn pháp chỉ, xử bắn binh lính đào ngũ!
Có pháp chỉ trong tay còn nói chuyện gì nữa?
Căn bản không muốn nói chuyện!
Thuỷ binh trên tàu Vạn Lý Dương Quang dùng cờ hiệu đáp lại: "Mẹ mày!"
Trần Hồng Phạm: "Đối phương đang đánh cờ hiệu, đối phương nói gì?"
"Không hiểu a." Thuộc hạ của Trần Hồng Phạm toát mồ hôi: "Mặc dù không biết hắn đang nói gì, nhưng cảm thấy như đang chửi người."
"Bọn chúng tới rồi, tới rồi, mau bắn tên." Trần Hồng Phạm gấp gáp kêu lớn.
Tàu Vạn Lý Dương Quang to lớn vô cùng, thân thuyền dài sáu mươi mét, đâm thẳng về phía thuyền Thương Sơn chỉ có hai mươi mét, khí thế kia, chỉ cần doạ cũng có thể doạ cho thuyền Thương Sơn bay lên.
Những kẻ tham sống sợ chết trên thuyền đều kêu thét lên, bắn tên cái gì nữa, tay cũng đã mềm nhũn.
"Ầm!"
Tàu Vạn Lý Dương Quang đâm một cú thẳng vào mạn thuyền, trực tiếp đâm gãy đôi thuyền của Trần Hồng Phạm...
Thuyền bị gãy làm đôi, trông giống như hai cái đầu cá bị chặt, chậm rãi chìm xuống.
Trần Hồng Phạm cùng một đám thuộc hạ rơi xuống nước, liều mạng túm lấy ván gỗ.
Ngay lúc này, trên mạn thuyền khổng lồ có một cái đầu của một thuỷ binh thôn Cao Gia thò ra, giơ hoả súng lên, nhắm thẳng vào Trần Hồng Phạm đang bám víu lấy ván gỗ, bóp cò...
Xử bắn ư! Vậy khẳng định là phải nổ súng rồi.
Chỉ dùng thuyền đâm thì làm sao tính là xử bắn? --
Đại quân Mãn Thanh, bắt đầu tấn công Bì Đảo.
Quân đội chính diện toàn là giả, Bát Kỳ kỵ binh xuống ngựa ngồi trên thuyền, giả vờ như sắp công đảo, dùng để phô trương thanh thế.
Phía sau những kỵ binh này là Hán quân do Khổng Hữu Đức, Cảnh Trọng Minh, Thượng Khả Hỷ ba người chỉ huy tác chiến, cộng thêm năm ngàn Triều Tiên binh, toàn bộ ngồi trên thuyền lớn, bày ra dáng vẻ sắp sửa gióng trống khua chiêng tấn công Bì Đảo.
Hạm đội trùng trùng điệp điệp, ép sát tiền cảng Bì Đảo.
"Khai hoả! Khai hoả!" Pháo đài trên Bì Đảo lập tức gầm lên giận dữ, hồng y đại pháo phun ra ngọn lửa, đạn sắt đặc nhắm vào hạm đội quân Thanh rơi xuống.
Cột nước lần lượt tung lên.
Thưởng Than Đăng Lục Chiến, bất kể thời đại nào đều vô cùng thảm liệt, Quân Thanh dù chỉ là giả vờ, cũng khó tránh khỏi tử thương nặng nề.
Thỉnh thoảng có đạn pháo rơi xuống thuyền của quân Thanh, đập chết một hai tên binh lính, còn đập ra một lỗ thủng lớn trên thân thuyền.
Binh lính quân Thanh vốn không quen đi thuyền, theo thuyền lắc lư, liền có người rơi xuống biển, liều mạng giãy giụa trong nước, còn phải dựa vào Hán quân do Khổng Hữu Đức, Cảnh Trọng Minh, Thượng Khả Hỷ ba người suất lĩnh vớt lên.
Ba người Khổng, Cảnh, Thượng xuất công không xuất lực, hạm đội vẫn treo ở phía sau, hô to gọi lớn, lại không hề xông lên phía trước... để mặc cho quân Thanh hứng chịu toàn bộ đạn pháo.
Không bao lâu, quân Thanh đã tổn thất nặng nề.
Quân Minh trên Bì Đảo sĩ khí đại chấn: "Ha ha, Kiến Nô cũng chẳng có gì đáng sợ, các huynh đệ kiên trì, chúng ta có thể thắng."
Mặc dù binh lính vui mừng, nhưng sắc mặt các vị tướng quân lại có phần chăm chú.
Tổng binh Đông Giang Thẩm Thế Khôi nhíu mày nói: "Chiến lực của Kiến Nô không yếu như vậy! Áp lực tiền cảng chúng ta phải chịu quá nhỏ."
Phó tổng binh Lai Châu Kim Nhật Quan nói: "Ý của ngài là, Kiến Nô có thể sẽ đổ bộ ở nơi khác?"
Thẩm Thế Khôi gật đầu: "Đúng vậy, ta hoài nghi Kiến Nô dùng thuyền nhỏ vòng ra sau... Việc này không thể không phòng, Tào tướng quân, ngài thấy thế nào?"
Tào Văn Chiếu: "Không sao, không cần quản, chúng ta canh giữ tốt chính cảng là được."
Thẩm Thế Khôi: "?"
Kim Nhật Quan: "?"
Hai người thật sự không hiểu, Tào Văn Chiếu sao lại tự tin như vậy --
Trời đã khuya, canh một!
Lúc này mặt trời vừa mới lặn, thiên địa tuy rằng hơi tối, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tối đen, tầm nhìn đã không thể nhìn xa.
Hai kiêu tướng Mãn Châu là Ngao Bái, Chuẩn Tháp đang dẫn đầu một đội cảm tử quân vòng ra sau, toàn bộ đều là tinh binh mãnh tướng, lặng lẽ chèo thuyền hướng về bờ biển phía đông bắc Bì Đảo.
Số lượng quân đội này không nhiều, mục đích chiến lược cũng rất đơn giản, chính là muốn tạo ra chút hỗn loạn mà thôi.
Ngao Bái và Chuẩn Tháp đều mang theo quyết tâm liều chết để đánh trận này.
Ngao Bái lúc này vẫn là một tiểu tướng tuấn tú lịch lãm, hắn còn chưa biết bản thân sau này sẽ trở thành đại thần phụ chính, có thể uy hiếp Khang Hy, cũng không biết bản thân sẽ bị Vi Tiểu Bảo đâm chết trong nhà giam, đương nhiên, càng không biết bản thân sẽ trở thành ông già Noel trên mạng, mỗi năm đến lễ Giáng sinh đều bị lôi ra nhảy một điệu.
Ngao Bái toàn thân đều là dũng khí, căn bản không sợ chết!
"Chèo nhanh lên, nhỏ tiếng chút... Đừng tạo ra âm thanh quá lớn..."
Ngao Bái liếm liếm thanh đao của mình: "Lát nữa, thanh đao này sẽ được uống máu..."
"Lũ Kiến Nô phía trước, các ngươi đã bị bao vây."
Một giọng nói đột nhiên vang lên trên mặt biển, giọng nói rất trẻ, là giọng nói của một đứa trẻ mười mấy tuổi.
Ngao Bái giật mình: "Tình huống gì đây?"
Chỉ thấy trên mặt biển xung quanh đột nhiên có mấy ngọn đèn sáng lên, không đúng, là rất nhiều đèn, thì ra, ở khu vực lân cận này đã sớm có một đội thuyền mai phục sẵn, hai đứa trẻ chỉ khoảng mười mấy tuổi, đang đứng trên đầu thuyền, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Ngao Bái.
Ngao Bái trong lòng đánh thót một tiếng: Toang rồi, trúng mai phục! Quân Minh vậy mà đoán được bên ta sẽ dùng thuyền nhỏ đánh lén, đã sớm bố trí hạm đội mai phục ở chỗ này.
Người nói chuyện là Thi Lang: "Bây giờ các ngươi có thể lựa chọn một kiểu chết đẹp mắt, có thể bị đại pháo oanh tạc chết, bị hoả súng bắn chết, nhảy xuống biển chết đuối các kiểu, ta cho các ngươi mười giây... Một... Hai... A, lười đợi quá! Các huynh đệ, lên nào."
Đội thuyền ào một tiếng, lao về phía Ngao Bái.
Ngao Bái giật nảy mình, thuyền của đối phương đều rất to, rất nhanh.
Mà bên mình toàn là thuyền nhỏ dùng để đánh lén, căn bản không thể đánh lại thuyền của đối phương.
Việc này phải làm sao?
Chỉ có thể chạy trốn!
Hắn vội vàng cho thuyền nhỏ quay đầu, muốn chạy trốn.
Lại thấy một đội thuyền bỗng chốc chắn ngang phía sau, dẫn đầu là một tên hải tặc bịt một bên mắt, cười to nói: "Náo nhiệt như vậy, vậy mà ta cũng đuổi tới kịp lúc, hai vị tiểu hữu, đa tạ các ngươi đã dẫn ta tới đây chơi, ha ha ha."
Hắn cười to vài tiếng, giọng nói trầm xuống, hướng về phía Ngao Bái hô: "Đại hải tặc Yêu Tinh Quyển có mặt, lũ Kiến Nô, hôm nay các ngươi đừng hòng chạy thoát."
Ngao Bái: Ta đ*, thì ra là hải tặc? Quân Minh vậy mà ngay cả hải tặc cũng gọi tới?
Ngao Bái trong lòng cảm thấy bất ổn, bản thân e là phải bỏ mạng ở đây rồi.
Thuyền lớn của thôn Cao Gia "ầm" một tiếng đâm vào đội thuyền nhỏ vận chuyển binh lính của Thanh binh, đâm cho Thanh binh lật úp xuống biển, kinh hô liên tục...