Chương 1142: Thổ bạo tử
Chương 1142: Thổ bạo tử
Tưởng Đại Lượng ở một bên, trơ mắt nhìn dân đoàn thôn Cao Gia đánh đám người Vương Văn tơi bời hoa lá, xem đến mức hắn lớn tiếng khen hay.
Rất nhanh, tiếng kêu gào của Vương Văn liền vang lên: "Dân đoàn đâu, dân đoàn mau tới giúp, xử lý đám con chó này cho ta."
Hắn vừa kêu lên, Tưởng Đại Lượng lập tức quay đầu lại.
Những dân đoàn được thuê mướn khác trên tường thành, tất cả đều giả vờ như không nghe thấy.
Có một số người không quen giả vờ, dứt khoát chạy về hướng ngược lại, miệng còn lẩm bẩm: "Ây da, lưu khấu tùy thời có thể đánh tới, ta phải đi canh giữ cửa thành phía bắc cho kỹ."
Vương Văn nổi giận: "Tốt tốt tốt, muốn như vậy phải không? Tất cả đều chờ đó cho ta, các ngươi đều chờ đó cho ta."
Hắn che lấy cái mũi bị đánh đến chảy máu mũi ròng ròng, co giò chạy biến mất.
Trình Húc hướng về phía bóng lưng của hắn giơ ngón giữa, sau đó cao giọng, hướng về phía đám phu khuân vác bến tàu cười nói: "Mọi người tới khuân vác hàng hóa đi, tiền công trực tiếp tìm ta nhận, chúng ta không qua tay tên họ Vương kia nữa."
Đám phu khuân vác bến tàu mừng rỡ, hoan hô: "Tới đây tới đây."
Tưởng Đại Lượng và bạn thợ của hắn cũng buông trường thương trong tay xuống, chạy tới, hỗ trợ khuân vác hàng hóa.
Tiền công có thể nhận đủ, không có người bớt xén tám thành, đây là cảm giác thoải mái cỡ nào?
Tưởng Đại Lượng từ trên thuyền khiêng xuống mấy sọt lương thực lớn, nhận được đủ tiền công, trong lòng thoải mái không cần phải nói, bao nhiêu năm rồi? Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên nhận được đủ tiền công, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy, dòng Trường Giang cuồn cuộn này cũng trở nên đẹp đẽ hơn.
Thành Giang Bắc phía sau, cũng không còn đáng ghét như vậy nữa.
Tưởng Đại Lượng nhịn không được, lặng lẽ đến gần Trình Húc, thấp giọng nói: "Giáo viên dân đoàn mới đến, tiểu nhân có tin tức muốn báo cho ngài."
Trình Húc: "Ồ?"
Tưởng Đại Lượng thấp giọng nói: "Tên họ Vương này lai lịch không đơn giản, quan phủ bên kia... có người..."
Trình Húc cười: "Trùng hợp rồi, ta ở bên quan phủ cũng có người, hơn nữa chỗ dựa còn lớn hơn, tri phủ Trùng Khánh cũng khách khí đối với ta, căn bản không sợ hắn."
Tưởng Đại Lượng mừng rỡ, lại tiếp lời: "Nhưng tên họ Vương này còn có một chỗ dựa, là thổ bạo tử chiếm giữ bãi Thiết Sơn..."
"Thổ bạo tử? Là cái gì?" Trình Húc vẫn là lần đầu tiên nghe thấy từ ngữ này.
Tưởng Đại Lượng: "Chính là thổ phỉ bản địa, thủ đoạn độc ác, hung ác vô cùng, người đối nghịch với Vương Văn, đều sẽ bị thổ bạo tử giết hại, vứt xác bên sông, xin ngài nhất định phải cẩn thận!"
Vẻ mặt Trình Húc nhất thời trở nên khó coi: "Thì ra là thế."
Tưởng Đại Lượng còn tưởng rằng gã đã sợ hãi, thấp giọng nói: "Ngài vẫn là tạm thời lui trước đi."
Trình Húc: "Ngươi nghĩ sai rồi, ta đâu có sợ."
Tưởng Đại Lượng: "?"
Trình Húc: "Ta chỉ là đang hối hận, vừa rồi không trực tiếp giết hắn, mà chỉ đánh hắn một quyền, ai nha, ra tay quá nhẹ rồi."
Tưởng Đại Lượng: "!"
Trình Húc cười nói: "Đa tạ đã báo tin, ngươi trước tiên tránh né chuyện này đi, chờ ta xử lý Vương Văn cùng đám thổ bạo tử sau lưng hắn, cho tất cả phu khuân vác bến tàu một lời giải thích."
Tưởng Đại Lượng hơi mơ hồ, người này lấy đâu ra tự tin giết chết thổ bạo tử?
Ai!
Mãnh long quá giang, luôn luôn coi thường sự lợi hại của địa đầu xà.
Không nghe lời khuyên.
Tưởng Đại Lượng chỉ có thể thở dài, trở lại tường thành, nhặt trường thương của mình lên, tiếp tục làm dân đoàn binh sĩ của hắn.
Đứng trên tường thành, Tưởng Đại Lượng yên lặng nhìn dân đoàn mới tới này, chỉ thấy bọn họ tự mình lấy lều vải ra, dựng trại trên vùng đất trống trong thành, hoàn toàn không có chút hành vi quấy nhiễu dân chúng.
Bọn họ tự mình mang theo lương thực, cũng không cần ép buộc hương thân phú hộ bản địa, bọn họ đi dạo phố mua sắm trong thành Giang Bắc, không có một ai không trả tiền, tất cả đều nho nhã lễ độ, hoàn toàn không có tác phong của quân gia.
Nhìn đến mức Tưởng Đại Lượng cả người đều ngẩn ngơ.
Trong hai mươi mấy năm cuộc đời của hắn hiện tại, chưa từng thấy qua quân đội cùng dân đoàn như vậy, chưa từng! Ngay cả dân đoàn mà hắn đang ở hiện tại, cũng có không ít người bởi vì gia nhập dân đoàn liền kiêu ngạo, thỉnh thoảng cũng có tình huống ăn đồ không trả tiền.
Nhất là vị giáo viên đeo mặt nạ dẫn đầu kia, ngay cả Vương Văn gã cũng dám đánh, vậy khẳng định là đại nhân vật rồi, nhưng gã đối nhân xử thế lại rất khiêm tốn, không phô trương một chút nào, đối mặt với bất kỳ ai nói chuyện đều cười ha hả.
Hơn nữa, sau khi người này vào thành, một mặt an bài phòng ngự, một mặt còn quan tâm đến cuộc sống của bách tính ở khắp nơi trong thành. Nhìn thấy có nhà nghèo khổ không có cơm ăn, gã liền an bài dân đoàn binh sĩ trên đường phát cháo cứu tế.
Gã vừa đến, bách tính nghèo khổ trong thành Giang Bắc bỗng chốc liền có cơm ăn.
Thì ra, trong đám người có tiền cũng có người tốt sao?
Xong rồi, đã xảy ra chuyện như vậy, ta còn cần phải mở cửa thành cho lưu khấu sao? Không muốn để cho lưu khấu giết chết vị giáo viên dân đoàn mới tới này.
Tưởng Đại Lượng nhất thời lâm vào giằng co ---
Bãi Thiết Sơn, binh doanh Thục quốc.
Bãi Thiết Sơn là cửa sông của Trùng Khánh, chiến thuyền từ hạ du đi lên, nhất định phải đi qua đoạn sông bãi Thiết Sơn này, mới có thể đi tới bến tàu Triêu Thiên Môn của Trùng Khánh.
Địa phương trọng yếu như vậy, đương nhiên là vùng binh gia tất tranh.
Thời Tam Quốc, Thục quốc liền xây dựng ở đây một doanh trại cực lớn. Ở thời hậu thế, Lý Đạo Huyền còn từng đến doanh trại Thục quốc này du ngoạn, bên trong còn dựng một pho tượng Triệu Vân cực lớn.
Mà lúc này, chiếm giữ trong doanh trại Thục quốc lại là một đám quân thổ bạo tử.
Tổng số người lên đến 2500.
Những thổ bạo tử này xưa nay đều dựa vào cướp bóc thương nhân qua đường để sinh sống, nhưng mà mấy năm gần đây, thiên hạ đại loạn, thương lộ đoạn tuyệt, thổ phỉ cũng không còn cướp thương nhân nữa, đổi thành cướp bách tính.
Bọn chúng hành sự cực kỳ hung tàn, giết người cướp của, tác phong không thua kém lưu khấu.
Thổ phỉ đối với người bản địa mà cũng tàn nhẫn như vậy, trên toàn thiên hạ rất hiếm thấy.
Lúc này, Vương Văn đang đứng trong sơn trại lớn của binh doanh Thục quốc, khóc lóc kể lể với trại chủ: "Mã đại ca, ta bị người ta đánh."
Thủ lĩnh đám thổ bạo tử này tên là Mã Cường, dáng người không tính là khôi ngô, cũng chỉ cao 1m65, nhưng khí thế lại rất đủ, đầy mặt hung tướng, hung dữ nói: "Ai dám đánh ngươi? Không biết ngươi có ta che chở sao?"
Vương Văn nói: "Là một đám người ngoài đến, tên kia có một ngàn thủ hạ, nói là cái gì mà dân đoàn Thiểm Tây tới, đến Tứ Xuyên hỗ trợ tiêu diệt lưu khấu."
Mã Cường cười hắc hắc: "Dân đoàn Thiểm Tây? Chạy đến Trùng Khánh giương oai sao? Ai cho hắn lá gan đó?"
Vương Văn: "Tên kia sau khi đánh ta, liền đổi quy củ của bến tàu, không cho ngân lượng qua tay ta nữa... Trong số ngân lượng này cũng có một phần của ngươi đó, Mã đại ca, chuyện này ngươi phải ra tay."
Mã Cường cười lạnh: "Hừ, không cần ngươi nói, lão tử cũng phải ra tay. Dám ở trên địa bàn của ta tự xưng lão đại, cũng không xem mình nặng nhẹ ra sao. Người đâu, đến thành Giang Bắc dò la một chút, thăm dò lai lịch đám người Thiểm Tây kia."
Lời hắn vừa dứt, bên ngoài có một tên thuộc hạ chạy vào.
Mã Cường mỉm cười khen: "Đến cũng thật nhanh."
Tên thuộc hạ vẻ mặt hoảng sợ: "Đại ca, không xong rồi! Một đội dân đoàn đánh đến dưới bãi Thiết Sơn rồi, còn tuyên bố muốn tiêu diệt chúng ta."