Chương 1154: Chúng ta có thể đi
Chương 1154: Chúng ta có thể đi
Hai đứa trẻ nhất thời kích động, nhảy dựng lên nói: "Xuất binh, đánh thôi! Hai chúng ta đều đã có chức quan trong triều, vừa hay có thể quang minh chính đại xuất binh."
Vừa lúc Bạch công tử lái thuyền minh luân* Tiểu Bạch số 3 vừa về đến bến cảng, lại gần nghe thấy, lập tức lắc đầu nói: "Hai đứa chỉ giỏi nói nhăng nói cuội, chính vì hai đứa đã có chức quan trong người, cho nên ngược lại không tiện nhúng tay vào chuyện này."
(Tàu hơi nước có mái chèo)
Hai đứa trẻ: "Ơ?"
Bạch công tử nói: "Trước đây chúng ta có thể nói mình là hải tặc, đánh đâu thắng đó, đánh xong là xong chuyện, nhưng hiện tại đã là võ quan triều đình, có địa bàn của mình, chuyện không phải địa bàn của mình, không thể nhúng tay vào, nếu không chỉ phá hỏng thân phận vất vả lắm mới có được, gây phiền phức cho thôn Cao Gia chúng ta."
Hai đứa trẻ: "Ơ, chuyện này…"
Thi Lang: "Chức vụ tổng binh duyên hải hiện tại của Tào tướng quân, chẳng phải toàn bộ ven biển đều quản được sao?"
Bạch công tử lắc đầu: "Đó đương nhiên không phải, thủy sư Tô Tùng chỉ có thể quản ven biển khu vực Tô Tùng, tổng binh thủy sư Phúc Kiến chỉ có thể quản ven biển Phúc Kiến, còn tổng binh Quảng Đông chỉ có thể quản ven biển Quảng Đông, cái chức tổng binh ven biển của Tào tướng quân, chắc là chỉ có thể quản ven biển vùng Thiên Tân, Sơn Đông gì đó thôi, hai đứa đừng có làm loạn đấy."
Thi Lang: "Nhưng mà, người Anh đều giẫm lên mặt chúng ta rồi, chúng ta có thuyền lớn, phải đi dạy dỗ bọn họ một trận."
Bạch công tử: "Ta cũng cảm thấy nên đánh cho người Anh một trận, nhưng đánh như thế nào, e là còn phải thương lượng thêm."
Mọi người đang nói chuyện, lại thấy một chiếc thuyền nhanh chóng tiến vào bến cảng.
Trên thuyền treo cờ hiệu nhà Trịnh Chi Long, một hán tử nhảy xuống khỏi thuyền, lớn tiếng gọi: "Thiếu gia, thiếu gia."
Trịnh Sâm: "Ơ? Đó là tâm phúc của phụ thân đệ."
Hán tử kia chạy như bay tới: "Thiếu gia, lão gia cho ta tới báo ngài, nói là có trò vui để xem, hỏi ngài có muốn đi xem hay không?"
Trịnh Sâm: "Trò vui gì?"
Hán tử kia nói: "Bốn chiến hạm của người Anh…"
Trịnh Sâm: "Pháo kích Hổ Môn?"
Hán tử: "A? Hóa ra thiếu gia đã biết rồi."
Trịnh Sâm: "Ta cũng vừa mới nhận được tin, chẳng phải đã đánh xong rồi sao? Ta còn có gì hay để xem?"
Hán tử nói: "Chuyện người Tây Dương pháo đánh Hổ Môn, khiến tuần phủ và Hải đạo phó sứ vô cùng tức giận, mấy vị đại nhân ra lệnh cho tổng binh Quảng Đông Trần Khiêm, muốn ông ta lập tức đuổi người Anh đi. Nhưng dưới trướng Trần Khiêm căn bản không có bao nhiêu binh lực, thuyền bè cũng cũ nát hết cả, ông ta không có bản lĩnh đuổi người Anh đi, bèn cầu cứu lão gia."
Mọi người nghe đến đây, lập tức vỡ lẽ.
Hóa ra là tổng binh Quảng Đông cầu cứu Trịnh Chi Long.
Trịnh Chi Long hiện giờ là thổ hoàng đế lớn nhất vùng ven biển Đông Nam Đại Minh triều, nắm trong tay trọng binh, thực lực hùng hậu, hơn nữa hắn có kinh nghiệm vô cùng phong phú trong việc đánh nhau với người Tây Dương. Hải chiến vịnh Liêu La năm đó, chính là do Trịnh Chi Long ra tay, đánh cho người Hà Lan chạy mất dép.
Quảng Đông bây giờ bị người Tây Dương bắt nạt, đương nhiên sẽ nghĩ đến Trịnh Chi Long.
Mà Trịnh Chi Long gặp phải cơ hội tốt như vậy, đương nhiên phải dẫn con trai đi kiến thức một phen, để nó học hỏi thêm.
Thi Lang mừng rỡ: "Tiểu Sâm, đi đi! Đệ nhất định là phải đi rồi đúng không? Sau đó, lúc đi, tiện thể dẫn ta theo xem náo nhiệt, rất hợp lý phải không? Ta không để lộ thân phận, giả làm thuộc hạ của đệ là được."
Trịnh Sâm mừng rỡ: "Việc này đương nhiên là tốt nhất."
Chuyện này đã có Trịnh Chi Long ra tay, thôn Cao Gia cũng không định phái trọng binh nữa, chỉ phái đi hai chiếc thuyền, một chiếc Vạn Lý Dương Quang, một chiếc thuyền minh luân Tiểu Bạch số 3 mà Bạch công tử vừa mới chế tạo.
Thi Lang ngụy trang cho mình một chút, giả làm thuộc hạ của Trịnh Sâm.
Sau đó hai chiếc thuyền rời khỏi bến cảng Định Hải Châu Sơn, hướng về Phúc Kiến.
Không lâu sau, hai chiếc thuyền đã đến trấn An Hải Tấn Giang, Phúc Kiến, sào huyệt của Trịnh Chi Long.
Chỉ thấy trên bến đò bên cạnh trấn An Hải, thuyền bè đậu san sát.
Lớn nhất là một chiếc thuyền buồm lớn Tây Dương dài khoảng năm mươi mét, không biết Trịnh Chi Long cướp được từ đâu, dù sao cũng không phải tự hắn chế tạo.
Tiếp theo kiểu dáng thuyền có chút đứt đoạn, lớn thứ hai là thuyền mành chỉ khoảng hai mươi mét, có hơn mười chiếc, sau đó là một mảng thuyền nhỏ lộn xộn.
Hai chiếc thuyền lớn của thôn Cao Gia vừa đến, lập tức đã hơn hẳn thuyền buồm Tây Dương lớn nhất dưới trướng Trịnh Chi Long, một chiếc Vạn Lý Dương Quang dài sáu mươi mấy mét, một chiếc thuyền minh luân dài sáu mươi mấy mét, khiến thủy binh dưới trướng Trịnh Chi Long nhìn mà trầm trồ khen ngợi.
"Thiếu gia! Thiếu gia về rồi kìa."
"Thiếu gia, lâu rồi không gặp."
Không ít người trên bến đò vẫy tay về phía Trịnh Sâm.
Trịnh Sâm cũng vui vẻ chào hỏi, một lát thì Trương thúc, một lát thì Lý thúc, một lát thì Trịnh thúc...bối phận ai nấy đều cao hơn hắn.
Trịnh Chi Long đứng trên bến nghênh đón, nhìn thấy Trịnh Sâm, trên mặt lộ ra nụ cười: "Tiểu Sâm, lâu rồi không gặp, đi theo Lý công… khụ… Lý tiên sinh học được gì không đấy?"
Trịnh Sâm lập tức đáp: "Con trai lần này đi học được rất nhiều thứ, con học được về Trái Đất, Mặt Trời, Mặt Trăng, vũ trụ… cũng biết thủy triều và gió mùa hình thành như thế nào, còn học được rất nhiều kiến thức về đại dương, thật là lợi hại, Lý tiên sinh biết thật sự là quá quá quá nhiều."
Phụ thân nghe nói con trai học được nhiều thứ, đương nhiên là vui mừng, cười ha hả.
Trịnh Sâm lại bổ sung một câu: "Đúng rồi, con trai còn kiếm được một chức quan."
"Cái gì?" Trịnh Chi Long giật mình: "Có chức quan rồi? Chức quan gì?"
Trịnh Sâm cười hì hì: "Thiên tổng!"
Cái chức quan này khiến Trịnh Chi Long nghe mà ngây người, con trai mình mới 13 tuổi, vậy mà đã làm đến Thiên tổng rồi? Bản thân mình năm đó vì muốn có được chức Du kích tướng quân, đã phải chịu bao nhiêu uất ức? Vất vả lắm mới có được.
Quả nhiên, đưa con trai đến chỗ Lý công công là đúng đắn, đi theo trung quan bên cạnh hoàng thượng, tốc độ thăng quan này, chậc chậc… Không chừng sau này ta có thể dựa hơi con trai mà nở mày nở mặt.
"Chức thiên tổng này con kiếm được như thế nào vậy?"
"Chuyện này nói ra thì dài, sau này từ từ kể cha nghe." Trịnh Sâm cười nói: "Phụ thân, chúng ta mau xuất phát đi đánh người Anh thôi."
"Được!"
Thật ra Trịnh Chi Long cũng đã chuẩn bị xong từ sớm, chỉ là đang đợi con trai đến thôi, lúc này vội vàng tập hợp hạm đội.
Người Anh chỉ đến bốn chiếc thuyền, hơn nữa Quảng Châu cách Phúc Kiến rất xa, hắn không mang theo nhiều thuyền đi làm gì, thuyền nhỏ muốn mang theo cũng không mang theo được, không thể đi xa như vậy.
Hắn chỉ chọn ra mười chiếc thuyền cỡ vừa và lớn có khả năng đi biển, bản thân ngồi trên thuyền buồm lớn Tây Dương lớn nhất, do nhị đệ Trịnh Chi Hổ dẫn đầu một chiếc thuyền mành dài 20 mét mở đường, rời khỏi trấn An Hải, hướng về Quảng Châu.
Trên đường đi, Trịnh Sâm kể cho hắn nghe về trận Bì Đảo, nghe xong Trịnh Chi Long thầm kinh hãi, không ngờ bên Bì Đảo lại đánh một trận lớn như vậy, may mà quân ta thắng lợi, nếu không Đại Minh triều e là nguy hiểm rồi.
Trịnh Sâm còn kể cho hắn nghe về những kiến thức kỳ quái mình học được ở trường hàng hải, cái gì mà Trái Đất là một quả cầu, cái này Trịnh Chi Long biết. Nhưng nó lại nói thủy triều là do lực hút của Mặt Trăng, khiến Trịnh Chi Long nghe mà hoang mang.
Rồi lại kể cho hắn nghe về cái gì mà dòng hải lưu, gió mùa, thuyền minh luân chạy bằng hơi nước, cái gì mà chân vịt đẩy… các loại kiến thức loạn xị ngầu.
Trịnh Chi Long không khỏi cảm thán: "Con trai à, sau này phụ thân nhất định không bằng thành tựu của con."