Chương 1167: Toàn Là Người
Chương 1167: Toàn Là Người
Khẩu pháo này được đẩy ra, thực sự khiến cho công nhân xưởng Bá Nhất và nhà xưởng Tây Cương ngây người.
Bọn họ chỉ là dân binh thôi mà, vũ khí trong tay dân binh đều là súng trường nòng trơn, điểu súng, thậm chí là Tam nhãn thần súng, đều là loại vũ khí bị quân chính quy đào thải.
Thực sự không ngờ, nhà xưởng Trường An vậy mà lại có cả pháo!
Công nhân các nhà xưởng khác, nhìn mà mắt đều đỏ lên.
Công nhân nhà xưởng Trường An đắc ý dạt dào: "Hahaha, các ngươi đã biết sự lợi hại của nhà xưởng quân công chưa? Đây là sản phẩm không đạt tiêu chuẩn trong số pháo xe kéo bọc thép mà nhà xưởng bên ta sản xuất cho bộ đội tiền tuyến, bởi vì có khuyết điểm, cho nên dân đoàn không tiếp nhận, để cho bên ta nung lại tạo lại, bên ta liền mang nó tới đây."
Những người khác nhịn không được kinh ngạc hỏi: "Nó có khuyết điểm gì?"
Công nhân nhà xưởng Trường An: "Lúc nòng pháo hướng xuống dưới, đạn pháo rất dễ trượt ra ngoài."
Mọi người: "..."
Một công nhân xưởng Bá Nhất kêu lên: "Ây da, trượt ra rồi, trượt ra rồi..."
Hoá ra, lưu khấu từ dưới núi leo lên, công nhân đương nhiên phải hướng nòng pháo xuống dưới rồi, kết quả khẩu pháo này vốn dĩ là pháo có khuyết điểm, nòng pháo không giữ được đạn pháo, nòng pháo vừa hạ xuống, đạn pháo liền từ bên trong rơi ra ngoài.
Công nhân nhà xưởng Trường An giật mình, vội vàng muốn nâng nòng pháo lên, nhưng đã chậm một bước, viên đạn pháo trượt khỏi nòng pháo, lăn xuống phía dưới vách núi.
"Ầm!"
Trúng ngay một tên cướp đang bò lên núi, đập cho đầu óc tên cướp kia nát bét.
Công nhân: "..."
Trên đỉnh núi quỷ dị yên tĩnh vài giây, sau đó công nhân nhà xưởng Trường An cười ha hả: "Trúng rồi, trúng mục tiêu, pháo thuật của chúng ta thật lợi hại."
"Lợi hại cái quỷ ấy." Dân binh nhà xưởng Tây Cương nổi giận: "Đây là vận cứt chó gì vậy?"
"Này, đừng nói nhảm nữa, mau đánh đi." Dân binh trại nuôi heo ôm một tảng đá lớn ném xuống.
"A, đúng rồi, đánh đi!" Dân binh xưởng Bá Nhất hai tay dùng sức, ôm một tảng đá cực lớn và ném xuống dưới, khí thế kia thật là kinh người: "Haha, xem sức lực luyện tập khiêng than đá của ta đây."
Bọn họ vừa ra tay, liền không phải là mười tên lính canh ở hai trạm gác trước đó có thể so sánh được.
Đông đảo dân binh ra sức ném đá xuống, đá ầm ầm lăn xuống theo sườn dốc, ném cho 200 tên cướp đang bò lên sườn núi kia trong nháy mắt sụp đổ, không dám tấn công lên trên nữa, chật vật lùi xuống dưới.
Sấm Vương nhìn thấy trên đỉnh núi có nhiều người như vậy, cũng không khỏi giật mình, chuyện gì thế này? Các trạm gác trước kia đều chỉ có mười người mà? Nơi này sao cả đỉnh núi toàn là người?
Đang ngẩn người, Quá Thiên Tinh chỉ vào một ngọn núi khác bên cạnh gọi là Hồng Nhai hô lên: "Đại ca nhìn xem, Hồng Nhai bên kia."
Sấm Vương quay đầu nhìn sang, trên Hồng Nhai cũng đông nghịt, toàn là đầu người, lượng lớn dân binh đang trên đỉnh núi hướng bên này lớn tiếng la hét: "Đến đây, có bản lĩnh thì đừng có chỉ tấn công Phân Thủy Lĩnh, cũng tới tấn công thử bên này xem."
"Nhìn bên kia..."
Lại có người chỉ vào một ngọn núi xa hơn nữa kêu lên, trên ngọn núi xa xa kia có một cái hang lớn, gọi là Thần Tiên Động, cho nên ngọn núi kia cũng được gọi là Thần Tiên Động, trên đỉnh núi cũng đông nghịt, toàn là đầu người...
Muốn vào Thiểm, phải đi qua khe núi kẹp giữa mấy ngọn núi này, thế nhưng, không có vị tướng lĩnh nào dám mang theo đại quân đi qua ngọn núi có quân địch trấn giữ trọng binh.
Trên hai bên sườn núi ném đá xuống, thì căn bản không chịu nổi.
"Muốn vào Thiểm, phải đánh hạ tất cả những ngọn núi này, chiếm giữ điểm cao, mới có thể đi qua khe núi." Sấm Vương chỉ liếc mắt một cái liền biết tình hình nan giải.
"Có thể phán đoán ra được có bao nhiêu người không?" Quá Thiên Tinh lớn tiếng hỏi.
Thám báo đáp: "Không nhìn ra, nhiều lắm, đông nghịt, chúng ta chỉ có thể dựa vào những người thò đầu ra từ trên bờ để phán đoán, không biết còn có người nào trốn hay không, chỉ riêng số quân trấn giữ trên ngọn núi này ít nhất đã hơn năm ngàn."
"Bên kia có nhiều người như vậy sao?" Sấm Vương cũng giật mình.
Từ trước đến nay, giặc nhiều, quan ít.
Giặc luôn có thể hình thành tình huống lấy nhiều đánh ít với quan binh.
Quân Minh do hạn chế về quân lương, lương thực, trang bị vũ khí, không thể có quy mô quá lớn, quân đội mà các lộ đại tướng suất lĩnh đều có quy mô vài ngàn người, mấy lộ đại tướng cộng lại cũng chỉ có một hai vạn.
Thế nhưng, ngọn núi trước mắt đã đóng quân năm ngàn người, vậy thì mảng núi trước mắt này đóng bao nhiêu người?
Sấm Vương quay đầu lại nhìn mười mấy vạn thủ hạ của mình, nghĩ thầm: Bên ta tuy nói là mười mấy vạn người, nhưng trong đó một nửa là người già yếu, trẻ em, là gia quyến của binh lính. Binh lính có thể chiến đấu, so với số lượng người của đối phương, không chiếm ưu thế.
Lần này thì khó xử rồi!
Đang do dự không quyết định, đột nhiên phía sau lại có một tên thám báo chạy tới, hớt hải bẩm báo: "Đại ca, không ổn rồi, bộ đội hoả khí phía sau chúng ta, cộng thêm các loại can binh đủ màu sắc, đã đi qua Minh Nguyệt Hạp, đuổi theo tới rồi. Bọn họ có can binh hỗ trợ, đi qua đoạn khó khăn nhất của Thục đạo nhanh hơn chúng ta rất nhiều."
Sấm Vương: "!"
Đây quả thực là trước có chặn đường, sau có truy binh, tình huống cực kỳ không ổn.
Làm sao bây giờ? Bạn đang đọc bản dịch của bns vip, nếu đọc được dòng này ở nơi khác, tức là chỗ của bọn ăn cắp, bọn nó thật đáng hổ thẹn, xin các bạn hãy ủng hộ nguồn bản dịch.
Đây chính là thời khắc sống còn!
Sấm Vương chỉ đành cắn răng: "Cố gắng xông vào Thiểm Tây, xông lên! So với những kẻ địch trước mắt, bộ đội hoả khí phía sau càng đáng sợ hơn."
Sấm Vương suất lĩnh đại quân, xông lên khe núi phía bắc.
Dân binh trên núi sao cũng sẽ không chiều theo ý hắn, gỗ lăn, đá tảng, như không cần tiền điên cuồng ném xuống, dân binh còn trang bị súng trường nòng trơn, điểu súng, Tam nhãn thần súng, nỏ tay cổ xưa nhất của dân đoàn thôn Cao Gia, cung đồ chơi, máy bắn đá đồ chơi do Thiên Tôn ban tặng...
Những thứ này quân chính quy đã bỏ đi, bây giờ đều ở trong tay dân binh, lấy ra nhắm vào lưu khấu trong khe núi cứ thế bắn loạn xạ.
Nào có ai chịu đựng nổi chứ!
Lưu khấu nhất thời bị đánh cho kêu cha gọi mẹ, chật vật không chịu nổi.
Trong khe núi loạn như cào cào, mười mấy vạn đại quân cũng không thể chen chúc trong một khe núi, chỉ có thể hướng về mấy khe núi tản ra, có đường là chui.
Lúc này bọn họ mới phát hiện ra kẻ địch của mình mạnh mẽ thế nào, bất kể bọn họ chui vào khe núi nào, bất kể bọn họ chạy theo con đường nào, trên sườn núi bên cạnh nhất định có dân đoàn đóng quân.
Lưu khấu vẫn luôn dùng sức mạnh của nhân dân để đối phó với quan binh, nhưng ở trong khu giải phóng của Thiên Tôn, sức mạnh của nhân dân lại vượt xa lưu khấu.
Đây không phải là lực chiến đấu cùng một đẳng cấp!
Mấy tên tặc tù tản ra, lần lượt suất lĩnh bộ hạ của mình chạy trốn, ôm đầu, né tránh đá lăn xuống từ trên núi, chui tới chui lui trong các khe núi.
Sấm Vương liều mạng xông vào mấy khe núi, phía trước hình như có một sơn cốc không có người phòng thủ có thể xông ra ngoài.
Hắn không khỏi mừng rỡ, liều mạng xông về phía sơn cốc đó.
Không ngờ vừa mới đến cửa cốc, liền phát hiện nơi đó đã có một đội quân chặn ở giữa đường, người dẫn đầu là một hán tử, thân hình cao lớn, hào khí bức người, tuy rằng có bộ râu quai hàm rậm rạp, nhưng Sấm Vương vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra người này.
Không khỏi thất thanh kinh hô: "Bạch Thủy Vương Nhị!"