Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 1175 - Chương 1175: Anh Hùng Không Chịu Thiệt Trước Mắt.

Chương 1175: Anh hùng không chịu thiệt trước mắt. Chương 1175: Anh hùng không chịu thiệt trước mắt.

Vương Thành Công lúc này đã hiểu, báo ra cả tuần phủ Hà Nam Phàn Thượng Hiên ra cũng vô dụng, tên Trương thủ bị này hoàn toàn chính là một tên tặc tù, nói không chừng ngay cả cái họ "Trương" này cũng là giả danh bịa đặt, biệt hiệu của hắn phải là cái gì Uy Chấn Thiên, Kình Thiên Trụ, Hồng Chu Ty, Đại Hoàng Phong mới đúng.

Về phần gì mà quan chức như thủ bị Nhữ Ninh, cũng hẳn là Tả Lương Ngọc tự tiện phong cho hắn, nói không chừng triều đình căn bản không có chức quan này.

“Anh hùng không chịu thiệt trước mắt” Vương Thành Công thấp giọng nói với thuộc hạ: “Giao lương thực cho bọn chúng, chúng ta bảo toàn tính mạng trước, quay về báo cho Bạch giáo viên, chủ lực tới rồi xử lý bọn chúng”.

Thấp giọng dặn dò xong, Vương Thành Công ngẩng đầu, lớn tiếng nói: “Được, nếu ngươi cũng là mệnh quan triều đình, vậy những lương thực này ta cho ngươi, coi như là giúp đỡ đồng liêu”.

Trương thủ bị kia nghe xong lời này, vẻ mặt không giấu nổi đắc ý.

Nhưng mà đúng vào lúc này, hình thêu Thiên Tôn trên ngực Vương Thành Công bỗng nhiên mở miệng: “Vương Thành Công, không cần sợ hắn, mắng hắn!”

“Ơ? A!” Vương Thành Công hơi sững sờ, sau đó đột nhiên mừng rỡ: “Thiên Tôn đến rồi, Thiên Tôn lần đầu tiên nhập vào người ta, ha ha ha, ta cũng là người có Thiên Tôn phù hộ, không uổng ta nhiều năm qua chuyên tâm lao động cải tạo, ha ha ha ha ha ha”.

Cười đến mức quá đắc ý, quá lớn tiếng, một tiếng cười này của hắn hoàn toàn không che giấu, nửa cái huyện Vũ Dương đều có thể nghe thấy tiếng cười của hắn.

Những người bên cạnh nhìn mà ngơ ngác.

Mà ngơ ngác nhất chính là Trương thủ bị: “Ngươi sao lại lớn tiếng như vậy?”.

Nhìn về phía Trương thủ bị, nụ cười trên mặt Vương Thành Công chợt biến mất, biến thành một khuôn mặt nghiêm túc, hoặc là nói, hung hãn, khí thế năm đó khi còn làm lưu khấu thoáng cái hiện ra một lần nữa.

Nhìn qua không còn giống như một người đàn ông trung niên không còn khói lửa nhân gian, mà là hung thần ác sát, giống như là một trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc - Quỷ Kiểm Nhi Đỗ Hưng.

Vương Thành Công hừ lạnh một tiếng nói: “Ta đột nhiên đổi ý, những lương thực này, một hạt cũng không cho ngươi”.

Trương thủ bị giận dữ: “Cái gì? Đột nhiên, ăn phải mật gấu sao?”.

Vương Thành Công cười lạnh: “Lương thực của ta, có thể cho bá tánh ăn, cũng có thể cho loại quan binh tốt như Bạch Cán Binh ăn, nhưng sẽ không cho cặn bã rác rưởi ăn, trừ phi, các ngươi biến thành tù nhân, chúng ta vẫn có thể cho phạm nhân ăn cơm tù”.

Trương thủ bị: “???”

Hắn hơi ngơ ngác, người này sao lại đột nhiên trở mặt? Vừa rồi còn nói chuyện đàng hoàng, bây giờ ăn phải thuốc súng? Một câu so với một câu còn cay nghiệt hơn?

“Ngươi đây là đang tìm chết!”

Trương thủ bị nổi giận.

Vương Thành Công cười ha ha: “Ta có Thiên Tôn phù hộ, ta làm sao chết?”.

Hình thêu Thiên Tôn trên ngực hắn nhe răng cười: “Đúng vậy, hắn có ta bảo kê, hắn chết không được, nhưng ngươi sao, vậy thì khó nói”.

Trương thủ bị giật nảy mình: “Ơ? Ơ ơ ơ? Hình thêu … đang nói chuyện?”.

Vương Thành Công cười lớn nói: “Hiện tại các ngươi lập tức buông vũ khí đầu hàng, còn chỉ là tội nhỏ, cướp bóc mấy trăm cân lương thực bất thành, nhốt không được bao lâu là có thể thả ra, nếu như ngoan cố chống cự, nếu Thiên Tôn lão nhân gia tự mình ra tay, đánh các ngươi thành bánh thịt thì đừng trách ta không nhắc nhở trước”.

Trương thủ bị giận dữ: “Nói nhăng gì đó? Ngươi cho rằng biết chút tà thuật giang hồ, dùng bụng nói chuyện, lại bóp méo nếp nhăn trên ngực, làm cho giống như hình thêu đang nói, là có thể dọa lão tử? Lão tử là bị doạ lớn lên sao?”.

Vương Thành Công: “Không tin? Vậy thì không còn cách nào!”.

Trương thủ bị: “Đánh cho lão tử…”

Lúc này, Lý Đạo Huyền đang suy nghĩ nên dùng thứ gì để thu thập đám tặc này, lúc nào cũng dùng tay vỗ cũng không có gì mới mẻ, không thú vị, có phải nên đổi đạo cụ hay không?

Ánh mắt quét qua bàn học của mình, vừa lúc nhìn thấy con dấu riêng của mình.

Cũng không phải là đồ vật gì cao cấp, chỉ là đồ lặt vặt mua ở khu du lịch, trên Taobao chỉ cần mấy chục tệ một cái, nhưng y đặt làm ở khu du lịch, bị khu du lịch chém một dao, 150 tệ mới mua về được. Nhìn giống như ngọc, trên thực tế không biết là thứ đá quái quỷ gì mạo danh.

Lý Đạo Huyền cầm lấy con dấu kia và ném vào trong hộp …

Lúc này, thuộc hạ của Trương thủ bị đang chuẩn bị xông lên.

Người của Vương Thành Công chỉ có hai trăm người, là một đội nhỏ, chút người này, đặt trước mặt ba nghìn người của Trương Thủ Bị cũng chẳng là gì, căn bản không để vào mắt.

Mà Vương Thành Công lại không hoảng một chút nào, mặc dù đối mặt với ba nghìn tặc binh, nhưng hắn có Thiên Tôn bảo kê, tự tin tràn đầy, hai tay đút túi, ngông cuồng vô cùng, chỉ thiếu một câu thoại: “Các ngươi tới đây đi”.

Ngay vào lúc đại chiến sắp bắt đầu…

Tầng mây trên bầu trời đột nhiên tách ra hai bên, chỗ mây tan thấy nắng, có một con dấu khổng lồ từ trên trời giáng xuống!

“Ầm!”

Con dấu nện xuống khoảng đất trống ở giữa hai quân, cũng là chính giữa huyện thành.

Tiếng động lớn vô cùng, mấy căn nhà bên cạnh bị lưu khấu đốt cháy một nửa mấy tháng trước, lập tức không chịu nổi chấn động, sụp đổ.

Khói bụi mù mịt …

Nhóm người Vương Thành Công đứng im không nhúc nhích, cảnh tượng này đối với bọn họ mà nói thậm chí còn chưa đủ chấn động, bọn họ vốn tưởng rằng Thiên Tôn sẽ duỗi một bàn tay khổng lồ xuống, kết quả chỉ là một con dấu “nhỏ bé”, xem ra Thiên Tôn đã thủ hạ lưu tình rồi sao.

Nhưng mà con dấu “nhỏ bé” trong mắt người thôn Cao Gia, trong mắt đám người Trương thủ bị, lại là một vật khổng lồ.

Nó cao bốn năm trượng, còn to hơn so với thân cây cổ thụ trăm năm, dường như là một khối “ngọc” vuông khổng lồ.

Thứ đồ vật lớn như vậy từ trên trời giáng xuống trước mặt, ai mà không giật nảy mình cơ chứ.

Chờ bụi bặm tan đi, Trương thủ bị nhìn kỹ, mới nhìn thấy “ngọc” khổng lồ kia được khắc một hàng chữ rồng bay phượng múa “Thận tư đốc hành”, đương nhiên, Trương thủ bị căn bản không biết chữ, hắn chỉ biết đây là bốn chữ, còn viết cái gì, thì hoàn toàn không hiểu.

Nhưng mà, bốn chữ này đại diện cho một tầng ý nghĩa.

Nó không phải ngọc thạch tự nhiên, nó là bảo ngọc do người ta chạm khắc, đương nhiên cũng sẽ không phải là do bão tố, động đất, sạt lở núi mà rơi xuống trước mặt, mà là… có người ném nó xuống trước mặt mình.

Không đúng, sức người không thể làm được, đây là thần tiên ném xuống?

Lúc này, Lý Đạo Huyền lại thò tay vào trong hộp, cầm lấy con dấu, cất ra ngoài hộp.

Sau đó, tất cả mọi người trong hộp đều nhìn thấy, con dấu khổng lồ kia bay lên, bay vào trong tầng mây, trong nháy mắt biến mất không thấy.

Mà trên mặt đất thì lõm xuống thật sâu, tạo thành dấu ấn bốn chữ triện “Lý Đạo Huyền ấn”.

Trương thủ bị sợ đến choáng váng.

Vương Thành Công quát lớn một tiếng nói: “Thiên Tôn tha cho ngươi cái mạng chó, không đập tiên ấn lên người ngươi, chỉ đập xuống đất trước mặt ngươi, ngươi còn không biết hối cải sao? Còn không mau quỳ xuống”.

“Bịch!” Trương thủ bị theo tiếng quỳ xuống.

Ba nghìn tặc binh phía sau hắn ngây ngốc cùng nhau quỳ xuống, bịch bịch quỳ thành một mảng.

Vương Thành Công: “Haiz, đã bảo ngươi sớm đầu hàng, vốn là cướp lương bất thành, bây giờ còn phải cộng thêm một tội danh cướp bóc giết người bất thành, ta thấy các ngươi a, lại phải ngồi tù lao động cải tạo thêm một thời gian nữa”.
Bình Luận (0)
Comment