Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 1186 - Chương 1186: Cả Nhà Ngươi Mới Là Ô Chân Siêu Cáp!

Chương 1186: Cả nhà ngươi mới là Ô Chân Siêu Cáp! Chương 1186: Cả nhà ngươi mới là Ô Chân Siêu Cáp!

Hai mươi tư tên Cẩm Y Vệ còn lại lập tức phân tán, có người hai người một nhóm, có người ba người một nhóm, cũng có người đơn thương độc mã, từ ký túc xá chạy tán loạn ra ngoài.

Có người leo cửa sổ ra, có người mở cửa đi ra, còn có người chui cống thoát nước...

Tóm lại, sống sót! Chạy trốn!

Mễ thiên hộ chính là đi từ cửa chính ra ngoài, hắn đường đường là thiên hộ, không thể làm ra chuyện quá mất mặt, cho dù muốn chạy trốn, cũng phải ưỡn ngực thẳng lưng mà chạy.

Tuy nhiên, Mễ thiên hộ vừa mới đẩy cửa đi ra khỏi tòa nhà ký túc xá, liền nhìn thấy ở giữa con đường phía trước có một người đang đứng, phó xưởng trưởng, Bân Thắng.

Ánh mắt Mễ thiên hộ nheo lại: “Ngươi đang chờ ta?"

Bân Thắng: “Ta đang chờ ngươi!"

Chân Mễ thiên hộ bước không tiến không lùi, bày ra tư thế.

Bân Thắng: “Ngươi là người của thế lực nào? Bây giờ có thể nói rồi chứ?"

Mễ thiên hộ cười lạnh: “Ngay cả ta là người của thế lực nào cũng không biết, xem ra tình báo của các ngươi làm cũng không ra sao, ta sẽ ngu ngốc nói cho ngươi biết sao?"

Bân Thắng: “Hừ! Không khó đoán! Ngươi là người của Ô Chân Siêu Cáp Mãn Thanh đúng không?"

Mễ Thiên Hộ: “Cái gì?"

Ô Chân Siêu Cáp? Mễ thiên hộ cảm thấy mình bị sỉ nhục!

Ô Chân Siêu Cáp chính là quân đội người Hán của Kiến Nô.

Mà ta, đường đường là Cẩm Y Vệ thiên hộ thế tập của Đại Minh triều, thiên hộ đó!

Nhân vật lớn như Sử Khả Pháp, cũng chỉ là bách hộ thế tập.

Mà mình là thiên hộ, cao quý biết bao.

Nhà họ Mễ từ đời tổ tiên, chính là Cẩm Y Vệ thế tập của hoàng gia Đại Minh.

Bây giờ lại bị người ta coi là chó săn người Hán của Kiến Nô!

Không thể nhịn.

Mễ thiên hộ nổi giận: “Ngươi mới là Ô Chân Siêu Cáp, cả nhà ngươi đều là Ô Chân Siêu Cáp."

Bân Thắng giật mình kinh ngạc: Người này vừa mở miệng đã nói ra lai lịch của ta? Quả nhiên là gian tế Kim quốc phái tới nhằm vào ta. Không trách bọn chúng lại phái người theo dõi Yến Tử nhà ta, muốn giết sạch cả nhà ta. Bọn chúng là tới thanh lý phản đồ, thuận tiện trộm tài liệu xe lửa.

Bân Thắng xoát một cái, rút ra một thanh trường đao.

Mễ Thiên Hộ “hừ” một tiếng, cũng đưa tay ra sau lưng rút ra một cây thiết côn, đây là thứ hắn nhặt được trong phân xưởng, chiều dài và chiều rộng đều tương đương với Tú Xuân Đao, lấy côn làm đao, cũng không phải là không thể.

“Tới đi!" Bân Thắng cười lạnh: “Ta muốn xem xem, Ô Chân Siêu Cáp có thể phái bao nhiêu sát thủ tới đối phó Bân Thắng ta."

Mễ thiên hộ: “Ngươi còn dám nhắc tới bốn chữ Ô Chân Siêu Cáp, ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây."

Bân Thắng: “Ta có gì không dám nhắc tới? Ô Chân Siêu Cáp, Ô Chân Siêu Cáp, Ô Chân Siêu Cáp! Ô Chân Siêu Cáp toàn là đồ chó má! Lão tử chính là không thích Ô Chân Siêu Cáp, thì đã sao?"

Nếu Ô Chân Siêu Cáp đối xử tốt với hắn, năm đó hắn sao có thể phản bội Ô Chân Siêu Cáp, ở lại nhà xưởng Trường An.

Mễ thiên hộ: “Xem đao!"

Hắn bước lên một bước lớn, một côn quét tới Bân Thắng.

Bân Thắng một đao nghênh đón, “keng!”

Hai người trong nháy mắt đã đánh nhau, một người là cao thủ Cẩm Y Vệ, một người là cựu cao thủ Kim quốc.

Hai người đều võ nghệ tinh thông, đánh cho đẹp mắt vô cùng.

Cùng lúc đó, các nơi xung quanh ký túc xá đều bắt đầu chiến đấu...

Đám cựu cao thủ Kim quốc nay là công nhân gương mẫu, đã cùng với đội bảo vệ và đoàn dân quân nhà xưởng Trường An bắt đầu công tác vây bắt, một đám dân quân và bảo vệ, dưới sự dẫn dắt của đám công nhân gương mẫu, bao vây khu vực xung quanh ký túc xá thành cái thùng sắt.

Đám Cẩm Y Vệ ngoại trừ liều mạng, không còn cách nào khác.

“Keng!”

Một tên dân quân dùng thuẫn bài cản chủy thủ của tên Cẩm Y Vệ, sợ tới mức mặt mày xanh mét: “Động tác của hắn nhanh quá, ta không phải đối thủ của hắn."

“A!" Một tên dân quân bị đá ngã lăn trên đất mấy vòng: “Võ nghệ của tên này lợi hại quá."

“Bắt lấy bọn chúng!"

“Bắt sống!"

“Còn chưa biết lai lịch của bọn chúng, không thể giết, manh mối sẽ đứt!"

“Bên này... Bên này..."

“Bên này tới mấy người."

“Giăng lưới!"

Mấy tên dân quân kéo một tấm lưới đánh cá cực lớn, chụp lên đầu hai tên Cẩm Y Vệ.

Hai tên Cẩm Y Vệ liều mạng giãy giụa, nhưng vô dụng, lưới đánh cá kéo vào giữa, hai tên Cẩm Y Vệ không thể động đậy, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.

Một tên Cẩm Y Vệ tóc tai bù xù, xông qua hai lớp phòng tuyến, nhưng trước lớp phòng tuyến thứ ba, bị một tên công nhân gương mẫu dùng trường côn quét trúng bắp chân, “bịch” một tiếng ngã xuống, tiếp theo ba tên dân quân cùng nhau xông lên, dùng chĩa ba đè hắn xuống đất, không thể động đậy.

Đám Cẩm Y Vệ rơi vào biển người của chiến tranh nhân dân, căn bản không thoát ra được.

Nhà xưởng Trường An có tới mấy vạn công nhân, sao có thể để hai mươi mấy người bọn họ thoát ra ngoài được?

Chẳng mấy chốc, tất cả Cẩm Y Vệ đều bị bắt.

Chỉ còn lại một mình Mễ thiên hộ, vẫn đang ngoan cố chống cự.

Hắn và Bân Thắng đã giao thủ hơn ba mươi chiêu, hai người vậy mà vẫn chưa phân thắng bại.

Nơi này là khu ký túc xá công nhân, bên cạnh chính là khu gia quyến công nhân, người rất nhiều. Yến Tử sớm đã nghe tiếng chạy tới, đứng bên cạnh nhìn trượng phu mình và người ta đấu đao, thật sự là bị dọa cho hồn bay phách lạc, không ngừng hét lên: “Cẩn thận, tướng công cẩn thận."

“Này, cô đừng kêu, cô kêu như vậy, trượng phu cô sẽ phân tâm."

Câu này dọa Yến Tử vội che miệng, nửa ngày không dám nói chuyện.

Bên cạnh lại có người nói: “Không ngờ Bân xưởng trưởng còn có võ nghệ giỏi như vậy."

“Trước đây đều không nhìn ra."

“Chúng ta chỉ biết Bân xưởng trưởng kỹ thuật tốt, làm việc cần cù, chưa bao giờ ra vẻ ta đây trước mặt công nhân bình thường, là người tốt, không ngờ còn là cao thủ võ nghệ tinh thông."

“Nhìn đao pháp của Bân xưởng trưởng kìa, trời ơi! Đây sợ là đã luyện tập mười mấy năm rồi."

“Yến Tử! Trượng phu nhà cô lợi hại quá!"

Yến Tử bây giờ nào có tâm trạng nghe những lời khen ngợi này, khẩn trương nhìn đao quang kiếm ảnh phía trước, lo lắng không thôi: “Sao không ai giúp trượng phu nhà ta? Sao mọi người đều đang xem vậy?"

“Không thể giúp! Vừa rồi Bân xưởng trưởng đã nói, người này là vì hắn mà tới, hắn muốn tự tay chém cái gì mà nghiệt duyên của mình, kêu mọi người đừng nhúng tay."

“A? Người này là kẻ thù của Bân xưởng trưởng sao?"

“Bân xưởng trưởng có đao pháp tốt như vậy, lại ở nhà xưởng chúng ta làm công nhân, nhất định là trước kia có chuyện gì đó."

“Ồ, thì ra là vậy."

Lúc này, hai người đang chiến đấu đã đến thời khắc mấu chốt.

Bân Thắng một đao quét tới, Mễ thiên hộ cũng một côn nghênh đón.

Chiêu thức của hai người đều nhằm vào chỗ hiểm của đối phương.

Nhưng mà, chiêu thức ra được một nửa, Mễ thiên hộ đột nhiên bừng tỉnh, mình dùng là thiết côn, không phải Tú Xuân Đao, nếu đồng thời đánh trúng chỗ hiểm của đối phương, mình sẽ chết, mà đối phương chỉ bị thiết côn quét một cái, nhiều nhất là bị thương.

“Không ổn!"

Mễ thiên hộ giật mình, vội vàng từ bỏ chiêu thức liều mạng, nghiêng người sang một bên.

Nhưng đang giao chiến kịch liệt mà đổi chiêu như vậy, đã mất tiên cơ.

Bân Thắng mừng rỡ, thừa thắng truy kích, lại tấn công một đao, bức Mễ thiên hộ bước chân hỗn loạn, hắn thừa thế tung một cước, Mễ thiên hộ “bịch” một tiếng ngã xuống.

Trường đao của Bân Thắng hạ xuống, chỉa vào cổ họng Mễ thiên hộ...

Động tác của Mễ thiên hộ, trong nháy mắt cứng đờ.

Bân Thắng: “Ngoại trừ hai mươi mấy người các ngươi, Ô Chân Siêu Cáp còn phái bao nhiêu người tới? Bên ngoài còn có người tiếp ứng không?"

Mễ thiên hộ: “Phì! Ngươi mới là Ô Chân Siêu Cáp, cả nhà ngươi đều là Ô Chân Siêu Cáp. Dã nhân Thông Cổ Tư! Man tộc! Hán cẩu heo rừng nuôi trong nhà!"

“Bốp!” Yến Tử từ bên cạnh xông lên, một cái bạt tai giáng vào mặt Mễ thiên hộ: “Ngươi nói ai là dã nhân Thông Cổ Tư? Lão nương không phải dã nhân."
Bình Luận (0)
Comment