Chương 1195: Hơi chút máu tanh
Chương 1195: Hơi chút máu tanh
Có Thiên Tôn tự mình ra mặt giới thiệu, vậy dĩ nhiên là quy cách long trọng, còn cần thư giới thiệu gì nữa, Nghiêu Tinh Quyển rốt cuộc cũng nhập học thành công.
Tới phòng hiệu trưởng báo danh, hắn mới phát hiện hiệu trưởng Học viện Hàng Hải thế mà lại là Thiên Tôn!
Thiên Tôn bản thuỷ chiến ngồi trên ghế bành trong phòng hiệu trưởng, mỉm cười nhìn Ngạch Triết và Nghiêu Tinh Quyển đến báo danh: "Hai người học tập cho tốt, tranh thủ sớm ngày vì nước cống hiến."
Hai người được Thiên Tôn đích thân cổ vũ, trong nháy mắt giống như được tiêm máu gà, xông thẳng đến phòng học...
Thế nhưng, hai người vừa mới ngồi trong lớp học chưa được bao lâu, mới nghe một tiết về hải lưu, liền nghe thấy bên ngoài vang lên một trận ồn ào, từ trên thao trường có một đội ngũ nhỏ chạy vào, dẫn đầu thế mà lại là một nữ ký giả, phía sau còn có một đội đặc vụ, dùng giá khiêng một cái máy quay khổng lồ.
Nữ ký giả lớn tiếng gọi: "Sư tôn hôm nay có ở trường không? Có ai biết sư tôn có ở đây không?"
Nữ ký giả là học sinh Khoa Báo Chí thôn Cao Gia, môn sinh của Thiên Tôn, cho nên người khác gọi Lý Đạo Huyền là Thiên Tôn, nàng lại gọi là sư tôn.
Nghiêu Tinh Quyển và Ngạch Triết đồng thời thò đầu ra từ cửa sổ, hướng về phía nữ ký giả gọi: "Thiên Tôn vừa rồi còn ở phòng hiệu trưởng, bây giờ không biết còn ở đó không."
Nữ ký giả mừng rỡ: "Sư tôn mà còn ở đó là tốt rồi, ta có việc gấp phải bẩm báo lão nhân gia."
Nàng nhanh chóng chạy về phía phòng hiệu trưởng.
Rất nhanh, Lý Đạo Huyền liền cùng nàng đi ra, đứng trước máy quay ở giữa thao trường, rất nhiều học sinh vây quanh xem náo nhiệt, Nghiêu Tinh Quyển và Ngạch Triết tự nhiên cũng đi theo chen chúc trong đám người.
Vẻ mặt Lý Đạo Huyền không được tốt lắm, hỏi nữ ký giả: "Hình ảnh có máu me không? Có thích hợp cho trẻ con xem không?"
Nữ ký giả thấp giọng nói: "Bẩm sư tôn, hình ảnh tương đối máu me, e rằng... trẻ con quá nhỏ không nên xem, trực tiếp đăng lên Tin Tức Cao Gia chắc chắn là không ổn."
Lý Đạo Huyền nhìn quanh một vòng, liếc mắt một cái liền nhìn chằm chằm vào Ngạch Triết mới mười tuổi.
Thế nhưng, y còn chưa kịp mở miệng, Ngạch Triết đã giành nói trước: "Ta không phải tiểu hài tử bình thường, ta từ nhỏ đã trải qua chiến loạn, hình ảnh chém giết đầu người lăn lóc đã thấy nhiều rồi, dù có máu me thế nào cũng không cần phải tránh ta."
"Được rồi!"
Lý Đạo Huyền cũng biết, hài tử Mông Cổ cổ đại và hài tử thành thị hiện đại không giống nhau, hình ảnh máu me thật sự không cần phải tránh hắn.
"Tốt, mọi người cùng đến phòng chiếu phim xem!" Lý Đạo Huyền nói: "Tin tức này không nên phát sóng trên Tin Tức Cao Gia, bách tính bình thường là không thể xem những thứ này, mà nơi này của chúng ta là trường quân đội, mọi người đều là quân nhân, có lý do để xem."
Lý Đạo Huyền đưa tay rút ra một cái thẻ nhớ lớn như tấm cửa từ máy quay, mấy tên lính đặc vụ khiêng lấy, nhanh chóng chạy về phía phòng chiếu phim.
Nơi này đặt một cái máy tính bảng.
Bởi vì đảo Chu Sơn còn chưa lọt vào tầm nhìn của Lý Đạo Huyền, không thể để Lý Đạo Huyền bố trí, cho nên cái máy tính bảng này hoàn toàn là dựa vào vận chuyển đường biển, các người tí hon sử dụng đủ loại dụng cụ, vất vả lắm mới dựng lên được.
Hệ thống năng lượng mặt trời càng khiến các người tí hon vất vả khổ sở, nhưng vì giáo dục, dù có vất vả hơn nữa cũng đáng giá.
Lý Đạo Huyền cắm thẻ nhớ vào máy tính bảng, mở video... phát...
Hình ảnh xuất hiện, là hình ảnh gốc chưa qua cắt ghép, cũng không có thuyết minh.
Một đám người Hà Lan, đang cầm hoả súng, ngồi một bên xem náo nhiệt.
Mà ở đầu bên kia màn hình, một đám người tóc đen, đang tàn sát một đám người tóc đen khác.
Đơn phương tàn sát!
Loại cực kỳ máu me, dùng từ đầu người lăn lóc để hình dung cũng không quá đáng chút nào.
Trên mặt đất khắp nơi đều là máu tươi, có người xách đầu người lắc lư qua lại, máu tươi ở miệng vết thương trên cổ bắn tung tóe...
Các học sinh trường Hàng Hải nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, không ít người đều kinh hô thành tiếng: "Đây là nơi nào đang đánh nhau?"
"Cái này đâu còn tính là đánh nhau nữa, quả thực chính là đang giết người làm vui."
"Có lầm hay không? Những người này hẳn là người Đại Minh triều chúng ta chứ? Bên cạnh tại sao lại có người Hà Lan đứng xem trò cười?"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này, ống kính bắt đầu lay động, kéo xa, kéo xa...
Hoá ra quay phim là ở nơi rất xa, dùng chức năng zoom, quay được giống như ở gần vậy, trên thực tế vị trí quay phim cách rất xa rất xa.
Sau khi ống kính liên tục thu nhỏ, mọi người mới phát hiện, nơi xảy ra vụ thảm sát là một bãi biển, bên cạnh bãi biển là ngọn núi dựng đứng.
Một tên hải tặc cải tạo lập tức kêu lên: "Đây là đảo Di Châu!"
"Ôi chao, quả nhiên là đảo Di Châu."
"Là thổ dân Di Châu đang tàn sát một đám thổ dân khác, hồng mao nhân đang đứng xem trò cười?"
"Hồng mao nhân gì chứ? Đó là cách gọi của triều đình, Thiên Tôn đã nói rồi, phải gọi là người Hà Lan!"
"Đúng đúng, người Hà Lan, bọn họ liên kết với một đám thổ dân đi tàn sát những thổ dân khác..."
"Cái này gọi là 'xuất thảo'!"
"Xuất thảo là có ý gì?"
"Là một loại tập tục của thổ dân đảo Di Châu, cũng có thể gọi là săn đầu người."
Học sinh bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Lý Đạo Huyền đứng trước màn hình: "Được rồi, bây giờ tạm thời tăng thêm cho mọi người một tiết học, tiết học này sẽ do ta làm giảng viên."
Tay y lướt trên màn hình, rất nhanh đã vẽ ra một tấm bản đồ toàn cảnh đảo Di Châu.
Tay Lý Đạo Huyền, rơi vào một góc đảo: "Năm 1624, cũng chính là năm Thiên Khải thứ tư, người Hà Lan đến đảo Di Châu, xây dựng thành thị ở đây, đồng thời bắt đầu nô dịch thổ dân xung quanh đảo Di Châu."
"Trong khoảng thời gian này, người Hà Lan vì độc chiếm buôn bán Đông Á, đã nghĩ ra đủ mọi cách, bao gồm... nâng đỡ hải tặc."
Nói đến đây, Lý Đạo Huyền cười nói: "Trịnh Sâm có ở đó không?"
"Bẩm báo Thiên Tôn, Trịnh Sâm và Thi Lang mấy ngày nay không có ở đây, hai người bọn họ dẫn theo hạm đội đến Bì Đảo, đưa vật tư tiếp tế cho thủ quân trên đảo."
Lý Đạo Huyền: "Được rồi, nó không có ở đây, chúng ta vừa hay nói xấu ông già nó."
Học sinh "ồ" lên cười.
Thiên Tôn giảng bài, thường xuyên nói đùa, dí dỏm hài hước, kết hợp giải trí và giáo dục, mọi người rất thích nghe.
Lý Đạo Huyền nói: "Phụ thân của Trịnh Sâm là Trịnh Chi Long, chính là hải tặc được người Hà Lan nâng đỡ để lũng đoạn mậu dịch."
Câu nói này vừa thốt ra, mọi người xôn xao!
Ngạch Triết nói: "Ta đã xem bộ phim điện ảnh "Hải chiến vịnh Liêu La", đây là do Thiên Tôn ngài quay mà. Trịnh Chi Long trong đó rõ ràng là người chính phái, chính là ông ta đánh bại người Hà Lan, sao ông ta lại là người do người Hà Lan nâng đỡ?"
Lý Đạo Huyền mỉm cười: "Hỏi hay lắm! Trịnh Chi Long quả thực là do người Hà Lan nâng đỡ, nhưng mà, Trịnh Chi Long cũng là người có chủ kiến, không cam lòng trở thành con rối của người Hà Lan, sau khi quanh co với người Hà Lan một thời gian, mượn cơ hội chiêu an của Đại Minh triều, nhảy ra khỏi sự khống chế của người Hà Lan trên đảo Di Châu, độc lập. Sau đó quay lại đánh nhau với người Hà Lan, liền có trận hải chiến Liêu La Vịnh về sau."
Mọi người lúc này mới bừng tỉnh, thì ra là vậy.
Lý Đạo Huyền tiếp tục giảng bài: "Hà Lan và triều đình, vì chuyện buôn bán dây dưa nhiều năm, từ năm Thiên Khải thứ tư, dây dưa đến tận năm ngoái, cũng chính là năm Sùng Trinh thứ tám, buôn bán rốt cuộc cũng ổn định lại. Cho nên, bọn họ bắt đầu rảnh tay, chinh phục thổ dân trên đảo Di Châu, liền có video này."