Chương 1224: Đại cát đại lợi, tối nay ăn gà
Chương 1224: Đại cát đại lợi, tối nay ăn gà
Lúc dọn dẹp chiến trường, Thiết Điểu Phi một mình ủ rũ ngồi ở một bên.
Mấy tên thuộc hạ muốn tới an ủi, nhưng lại không biết nói gì cho phải.
“Địch Đường chạy thoát rồi, không bắt được.”
“Hiện tại lão đại khó chịu muốn chết.”
“Việc này phải an ủi như thế nào đây?”
“Không biết nữa!”
Thiết Điểu Phi hướng ngọn núi phía trước gầm lên: “A a a a! Làm sao lại để cho tên khốn kia chạy thoát được? Thù bộ hạ cũ của ta, không báo được rồi a a a a.”
“Này này, Thiết viên ngoại, gào thét dữ dằn như vậy làm gì?” Một người đi tới trước mặt chính là Thương Nam thủ bị La Hi, cười híp mắt vẫy tay với hắn: “Nghe thấy bên này vừa nổ vừa bắn, ta liền đoán là ngươi tới rồi, tình huống thế nào? Ta đoán là thắng rồi đúng không?”
Thiết Điểu Phi buồn bực nói: “Thắng thì thắng rồi, nhưng lại để cho Địch Đường chạy thoát, ta tức chết mất, nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới tìm được tên khốn Địch Đường, nhưng lại để hắn chạy thoát.”
La Hi gia nhập phe thôn Cao Gia tương đối muộn, cũng không biết chuyện cũ giữa Thiết Điểu Phi và Địch Đường, lúc này cũng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể vỗ vai hắn: “Không sao, không sao, lần sau bắt là được rồi.”
Thiết Điểu Phi uể oải nói: “Cũng không biết lần sau đến khi nào mới có thể gặp lại hắn nữa.”
La Hi muốn giúp hắn chuyển dời lực chú ý để không khó chịu như vậy nữa, vội vàng đánh trống lảng: “Thiết viên ngoại, lần này ngươi lập công lớn rồi đó? Khẳng định đã tiêu diệt không ít tặc tử, vận khí thật tốt, ngươi nhìn ta xem, chỉ tiêu diệt được một tên tặc tù vô danh, haiz, báo công cũng không biết báo cáo như thế nào.”
Thiết Điểu Phi: “Thôn Cao Gia chúng ta, báo công cũng không phải là xem giết bao nhiêu người để báo, mà là xem có hoàn thành ‘mục tiêu chiến lược’ cấp trên giao phó hay không, chỉ cần hoàn thành ‘mục tiêu chiến lược’ chính là đại công.”
La Hi: “A? Vậy tên tặc tù vô danh ta giết, e là không có một chút công lao nào rồi, hoàn toàn không hoàn thành ‘mục tiêu chiến lược’.”
Thiết Điểu Phi gật đầu: “Chắc là không có ý nghĩa gì lớn.”
La Hi: “Ây da!”
Hắn xuất thân là võ tướng trong triều, rất coi trọng chiến công, hiện tại nghe nói không có chiến công gì, lập tức buồn bực không thôi, gọi thuộc hạ của mình: “Thi thể tên tặc tù vô danh kia cũng không cần mang về tìm người nhận dạng nữa, tùy tiện tìm chỗ nào chôn đi, haiz, thật là xui xẻo mà.”
Mấy tên thuộc hạ đáp một tiếng, khiêng thi thể Địch Đường tới.
Thuộc hạ của Thiết Điểu Phi vừa mới dọn dẹp xong chiến trường, đang đào hố chuẩn bị chôn cất thi thể, vì vậy thuộc hạ của La Hi cũng khiêng thi thể Địch Đường tới, chuẩn bị tiện thể ném vào cái hố thuộc hạ của Thiết Điểu Phi vừa đào, chôn cất cùng nhau.
Bọn họ vừa mới khiêng thi thể Địch Đường ra, một tên thuộc hạ của Thiết Điểu Phi liền kêu lớn: “Oa, lão đại, mau tới xem này, mau tới xem.”
Thiết Điểu Phi: “Hiện tại tâm trạng ta đang không tốt, không muốn xem gì hết.”
“Lão đại, mau tới xem đi, cái này là…”
Thiết Điểu Phi: “Không xem, không xem, không xem.”
“Là Địch Đường!”
“Cái gì?” Thiết Điểu Phi chợt nhảy dựng lên.
Hắn bước nhanh lao tới bên cạnh thi thể Địch Đường, nhìn kỹ, lập tức cười ha hả: “Ha ha ha ha, ha ha ha ha, còn tưởng rằng tên này chạy thoát rồi, kết quả bị La tướng quân xử lý rồi, ha ha ha ha, La tướng quân! Ta cảm ơn ngươi quá, cảm ơn ngươi quá.”
La Hi: “Ơ? Ơ ơ ơ?”
Thiết Điểu Phi xoạt một cái rút đao ra, một đao chém lên thi thể Địch Đường: “Ngươi… chạy đi, chạy nữa đi? Trả mạng cho bộ hạ cũ của ta.”
Thuộc hạ toát mồ hôi: “Đầu lĩnh, hắn đã chết rồi, không cần chém nữa.”
Thiết Điểu Phi: “Lắm lời, hắn chết hay chưa ta còn không nhìn ra sao? Chết rồi cũng phải chặt đầu xuống, mang đến mộ phần bộ hạ cũ của ta cho bọn họ xem.”
Hắn nói là làm, xoẹt xoẹt mấy đao, chặt đầu Địch Đường xuống, bỏ vào trong hộp, thêm bột vôi chống thối rữa, sau đó đeo cái hộp đó như bảo bối trên lưng, lần này sau khi hoàn thành nhiệm vụ, về nhà có thể đi tế bái bộ hạ cũ của mình rồi.
Lễ vật này, bọn họ nhất định sẽ rất thích.
La Hi thì lui sang một bên, lấy sổ công lao của mình ra, âm thầm sửa “tặc tù vô danh” ghi trên đó thành “Địch Đường thủ lĩnh Tấn thương tội ác tày trời”.
Sửa xong, nhìn trái, nhìn phải, đột nhiên mừng rỡ: Việc này chắc được coi như một công lao không tệ rồi nhỉ? Đây là có ý nghĩa chiến lược!
--
Núi Đại Biệt, góc Đông Bắc, Hồng Thạch Cốc.
Bát Đại Vương dẫn quân vào Hồng Thạch Cốc, bên người chỉ còn lại chưa đến năm trăm người.
Mười mấy vạn đại quân, trong núi Đại Biệt liên tục phân tán.
Mỗi lần hắn định xông ra khỏi núi Đại Biệt, đều bị người của thôn Cao Gia chặn lại ở cửa khẩu.
Sau đó là một trận oanh tạc điên cuồng, oanh tạc đến mức mấy ngàn thuộc hạ của hắn đầu hàng, mấy ngàn tên bỏ trốn.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Mười mấy vạn đại quân đã tan thành mây khói, còn lại cho hắn, cũng chỉ có năm trăm hãn phỉ cuối cùng này.
Tuy nhiên, hắn vẫn không sợ!
Vẫn có thể Đông Sơn tái khởi.
Chỉ cần còn mấy người đi theo mình, luôn có thể Đông Sơn tái khởi.
Hoàn cảnh trước mắt như thế này, cũng không phải là lần đầu tiên.
Trong Hồng Thạch Cốc, khắp nơi đều là đá màu đỏ.
Bát Đại Vương dẫn quân vòng qua một tảng đá đỏ lớn, đột nhiên, trong khe đá phía trước cũng có một người đi ra, chạm mặt Bát Đại Vương.
Hai người gần như đồng thời nhận ra đối phương.
“Bát Đại Vương!”
“Tả Lương Ngọc!”
Hóa ra, sau khi Tả Lương Ngọc bị Sử Khả Pháp và Bát Đại Vương liên tiếp đánh bại, cũng chạy vào núi Đại Biệt, sau đó hắn cũng giống như Bát Đại Vương, ở trong núi Đại Biệt đi tới đi lui, nửa ngày không tìm được cơ hội thoát khỏi vòng vây.
Sau đó bị các lộ dân đoàn của thôn Cao Gia liên tục ép không gian sinh tồn, ép tới ép lui, ép vào Hồng Thạch Cốc.
Có “vòng bo” do đội ngũ bao vây của thôn Cao Gia hình thành không ngừng thu hẹp, việc Bát Đại Vương và Tả Lương Ngọc chạm trán nhau trong vòng bo cuối cùng, chính là chuyện tất yếu.
Hai người vừa nhìn thấy nhau, gần như đồng thời rút đao ra. Giống hệt như cảnh tượng Thiết Điểu Phi và Địch Đường gặp nhau.
Nhưng khác biệt chính là, Thiết Điểu Phi trong nháy mắt đã dùng hỏa súng đánh tan quân của Địch Đường.
Bát Đại Vương và Tả Lương Ngọc không có bản lĩnh này.
Cùng lúc hai người vung đao lên, thuộc hạ phía sau cũng chỉ có thể cầm đao thương kiếm kích, hô to một tiếng, liền xông về phía đối phương.
Trong Hồng Thạch Cốc, lập tức diễn ra một trận tử chiến.
Kẻ thua bị loại, người thắng đại cát đại lợi, tối nay ăn gà.
Cùng lúc đó…
Trên đỉnh núi phía xa, một thám báo chạy tới trước mặt Cao Kiệt đẹp trai quê mùa: “Cao tướng quân, Hồng Thạch Cốc cách đây hai dặm về phía đông, có hai đội quân đánh nhau.”
Cao Kiệt kinh ngạc: “Ai đánh với ai?”
Thám báo: “Một bên chắc là Bát Đại Vương, bên kia là một đội quân triều đình, không có giương cờ hiệu.”
Cao Kiệt vui mừng: “Vậy phần lớn là Tả Lương Ngọc rồi, ha ha ha, chó cắn chó, một miệng lông, chúng ta qua đó xem náo nhiệt.”
Trên một đỉnh núi khác ở phía đông bắc, tuần phủ Hà Nam Phàn Thượng Hiên cũng nhận được tin tức: “Hồng Thạch Cốc, Bát Đại Vương và Tả Lương Ngọc đánh nhau rồi.”
Phàn Thượng Hiên vui mừng: “Đi, xem náo nhiệt!”
Trình Húc, Sử Khả Pháp, Bạch Diên, Hình Hồng Lang, Bát Địa Thỏ …
Các lộ dân đoàn của thôn Cao Gia đang vây tới, sau khi nhận được tin tức, đều di chuyển về phía bên này.