Chương 1228: Trái cây kỳ quái
Chương 1228: Trái cây kỳ quái
Lúc này, Mễ thiên hộ đã bị “cánh gà lớn tiên gia” trước mắt dọa choáng váng, nhất thời không biết nên nói gì.
Lại thấy một đám Cẩm Y Vệ địa phương Tây An đi tới, dẫn Mễ thiên hộ bị trói gô cùng đám thuộc hạ của hắn xuống lầu, xếp hàng trong đội ngũ.
Bách hộ Cẩm Y Vệ địa phương còn nói với Mễ thiên hộ bằng giọng điệu chân thành: “Thiên Tôn nói, thật ra ngươi và người của ngươi cũng không phạm tội gì, nhưng mà vì không cho các ngươi truyền tin tức về kinh thành, chỉ đành phải trói các ngươi lại để khống chế, thật ra làm như vậy là rất bất hợp lý. Là một loại kế sách bất đắc dĩ không được chính nghĩa cho lắm, cho nên, không thể coi các ngươi là phạm nhân được. Lễ Dẹp Yên Lưu Khấu này, thật ra các ngươi cũng nên đến chung vui, cùng nhau đi nhận gà đi.”
Miệng Mễ thiên hộ há hốc, ú ớ kêu hai tiếng, không biết nói gì cho phải.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc cũng đến lượt hắn.
Cẩm Y Vệ Tây An địa phương cởi trói cho hắn, khẽ huých hắn một cái.
Không biết tại sao, Mễ thiên hộ lại đưa tay ra, làm ra tư thế nhận đồ: “Ta…lượng cơm ăn cũng khá nhiều, cho nhiều một chút.”
Nha dịch phân phát thịt gà cầm đao chặt xuống, chặt một miếng thịt gà thật to đặt vào trong tay Mễ thiên hộ.
Mễ thiên hộ cắn một miếng, ngon quá! Hương vị cánh gà nướng mật ong, trước đây chưa từng ăn qua, thật thần kỳ.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn đám mây trên bầu trời, lẩm bẩm nói: “Thì ra thật sự có thần tiên. Không trách, không trách những thứ ta nhìn thấy ở Thiểm Tây này đều không chân thật như vậy.”
Chu Tồn Cơ: “Thế nào? Còn muốn truyền chuyện ở đây về kinh thành nữa không?”
Mễ thiên hộ: “Cho dù… cho dù có thần tiên… ta đối với hoàng thượng… vẫn… vẫn trung…trung thành, có thần tiên cũng sẽ không ảnh hưởng đến lòng trung thành của ta.”
Chu Tồn Cơ nói: “Vậy sau khi ngươi trở lại báo cáo như thế nào? Thiểm Tây có thần, muốn dạy hoàng thượng phải trị vì thiên hạ như thế nào, hoàng thượng ngài mau quỳ xuống?”
Mễ thiên hộ: “…”
Chuyện này rất khó xử, Mễ thiên hộ biết, lời này mà nói ra, bản thân mình tám chín phần mười là bị chém đầu.
Mễ thiên hộ cúi đầu xuống trong đau khổ: “Chuyện này, vẫn là đừng nói cho hoàng thượng biết thì hơn.”
Hai mươi tư tên thuộc hạ sau lưng hắn cũng đồng thanh nói: “Vẫn là không báo cáo thì hơn.”
Mễ thiên hộ: “Sao giọng nói của các ngươi nghe có chút ú ớ không rõ ràng?”
Thuộc hạ: “Chúng tôi đang ăn gà mà.”
Mễ thiên hộ quay đầu lại nhìn, hai mươi tư tên thuộc hạ đều đầy miệng dầu mỡ, trong miệng có kẻ còn ngậm một miếng thịt gà, đang nhai nhóp nhép…
Cùng lúc đó!
Diên An, trại cải tạo Bảo Tháp Sơn.
Lý Định Quốc ngồi trước TV, xem xong bản tin, khi nhìn thấy Bát Đại Vương bị bắn chết tại Hồng Thạch Cốc, Đại Biệt Sơn, nước mắt không khỏi tuôn rơi…
Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi chia tay, hắn đã nhìn rõ con người của nghĩa phụ. Giờ phút này nhìn thấy nghĩa phụ bỏ mạng, trong lòng có một loại cảm giác phức tạp không nói nên lời. Qua hồi lâu, hắn mới khẽ thở dài một tiếng nói: “Đây chính là cái gọi là người tốt sống lâu, kẻ ác báo ứng sớm chăng?
--
Ngay khi trên đại lục đang hân hoan ăn mừng lưu khấu bị bình định.
Trên biển…
“Ầm!”
Một tiếng đại bác vang lên, quả đạn pháo bắn ra từ pháo Phật Lang Cơ bắn trúng mạn thuyền Tiểu Hắc số 1, xoảng! Tấm thép hợp kim nhôm đã chặn được quả đạn pháo, nhưng động năng do phát súng này gây ra vẫn truyền đến, khiến cho đám thủy binh trốn sau mạn thuyền đoạn kia đều cảm nhận được sự chấn động của kim loại.
Tiểu thủy binh Ngạch Triết mười tuổi, bị chấn động ngã lăn quay ra đất, lăn hai vòng.
Hắn còn chưa thể giống như những thủy binh khác đứng vững vàng trên thuyền, chỉ cần thân thuyền hơi rung lắc một chút, hắn sẽ dễ dàng bị ngã.
Nhưng mà, đứa nhỏ Mông Cổ da dày thịt béo, không hề yếu đuối.
Hắn bật người, lại nhảy dựng lên, cười lớn nói: “Kẻ địch không thể bắn thủng giáp của chúng ta.”
“Xoảng!”
Phát đạn pháo thứ hai lại bắn trúng mạn thuyền…
Ngạch Triết “bịch” một tiếng, lại ngã.
Trên boong tàu không xa, vang lên tiếng gầm rú của Yêu Tinh Quyển: “Chó má, bảy chiếc thuyền đánh một chiếc của chúng ta, hôm nay tạm thời rút lui.”
Ngạch Triết: “Oa, bọn họ đánh không lại giáp của chúng ta, chúng ta không cần phải rút lui đâu.”
Yêu Tinh Quyển: “Con nít con noi biết cái rắm, chúng ta oanh tạc lẫn nhau như vậy, nhiều nhất cũng chỉ có thể bắn thủng mấy cái lỗ trên thuyền của bọn chúng, muốn đánh chìm là khó như lên trời. Người của chúng ta ít, lại không thể nhảy sang boong tàu của bọn chúng tác chiến, cho nên bắn vài phát, rút lui mới là thượng sách.”
Ngạch Triết lúc này mới hiểu ra: Đúng rồi, một chiếc thuyền đấu với bảy chiếc thuyền, vấn đề lớn nhất vẫn là không thể nhảy sang boong tàu khác, bởi vì một khi nhảy sang, đại pháo của Tiểu Hắc số 1 sẽ mất tác dụng, sau khi bước vào chiến đấu giáp lá cà, người Hà Lan chiếm ưu thế về số lượng sẽ chiếm lợi thế.
“Haiz, tức quá.” Ngạch Triết dậm chân nói: “Nếu kỵ binh Mông Cổ của ta ở đây, cho một vạn người xông lên thuyền, chặt nát đám người Hà Lan kia cho chó ăn.”
Yêu Tinh Quyển cười lớn: “Vậy thì phải có thuyền chở được một vạn người ở đây, vậy thì phải cần hạm đội lớn đến mức nào mới được?”
Ngạch Triết: “…”
Yêu Tinh Quyển: “Hải quân mạnh hay yếu, là do có bao nhiêu thuyền, chứ không phải là có bao nhiêu người, tóm lại, rút lui, rút lui, rút lui.”
Lần này Ngạch Triết không cãi nữa.
Tiểu Hắc số 1 quay đầu, rời khỏi chiến trường.
Tốc độ của nó nhanh hơn rất nhiều so với thuyền buồm lớn của Hà Lan, bánh xe guồng hơi nước vừa khởi động, tốc độ kéo lên tối đa, trong nháy mắt đã chạy như bay. Thuyền buồm lớn của Hà Lan chỉ có thể chửi bới sau lưng, không bao lâu đã bị bỏ lại đến mức không còn nhìn thấy bóng dáng.
Bờ biển phía trước xuất hiện một ngôi làng.
Chính là ngôi làng mà Tiểu Hắc số 1 đã từng cho lương thực và vũ khí, giúp đỡ kia.
Người trong làng nhìn thấy Tiểu Hắc số 1 đến đã không còn sợ hãi nữa, rất nhiều người chạy đến bờ biển, ra sức vẫy tay về phía Tiểu Hắc số 1.
Yêu Tinh Quyển ra lệnh cho Tiểu Hắc số 1 tiến lại gần.
Một thôn dân da đen, rám nắng, nhìn giống người Đông Nam Á, hướng về phía trên thuyền hành lễ, miệng nói léo nhéo, cũng không biết đang nói gì.
Tiếp theo, thôn dân khiêng một cái sọt lớn chạy đến, đặt ở bờ biển.
Rõ ràng là bọn họ muốn tặng đồ trong sọt cho ân nhân của mình.
Một thủy binh thôn Cao Gia nhảy xuống thuyền, cầm đồ trong sọt lên nhìn, vẻ mặt ngơ ngác: “Lão đại, hình như bọn họ tặng chúng ta một loại quả, hình dáng thật kỳ lạ, giống như cái bướu trên đầu Phật Tổ.”
Yêu Tinh Quyển cười ha ha: “Thứ gì mà kỳ quái vậy, trước đây chưa từng thấy qua.”
Hắn cầm một quả lên, không biết ăn như thế nào.
Lại thấy thổ dân trên bờ cũng cầm một quả lên, bẻ ra, để lộ phần thịt quả trắng như tuyết bên trong, sau đó cắn một miếng.
Dao Tinh Quyển hiểu ra, người ta đang dạy mình cách ăn kìa.
Vội vàng học theo, bẻ một quả ra, cắn một miếng…
Chậc! Ngọt quá!
Yêu Tinh Quyển cười nói: “Cảm ơn các vị đã tặng trái cây, các vị tặng chúng tôi một sọt lớn trái cây kỳ lạ như vậy, chúng tôi đương nhiên cũng phải đáp lễ rồi, người đâu, lại tặng cho bọn họ một sọt lương thực.”
Thủy binh trên thuyền vội vàng khiêng một sọt lương thực ném xuống bãi cát.
Các thổ dân trong làng đều tỏ vẻ vui mừng, ra sức vẫy tay về phía thuyền, làm đủ loại động tác.
Mặc dù ngôn ngữ bất đồng, nhưng mọi người đều hiểu ý của nhau.
“Hoan nghênh các vị lần sau lại đến!”