Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 1234 - Chương 1234: Xung Quanh Đều Là Người Của Chúng Ta

Chương 1234: Xung quanh đều là người của chúng ta Chương 1234: Xung quanh đều là người của chúng ta

Xe lửa rời khỏi Tây An, hướng về phía thôn Cao Gia.

Tuyến đường sắt Tây Lạc, một đường phải đi qua những nơi đều là “khu vực trung tâm” của khu giải phóng Thiên Tôn, đều là những khu vực phát triển cực tốt.

Ruộng đồng hai bên đường đều được bón phân hóa học, sử dụng phương thức gieo trồng khoa học trồng ra cây nông nghiệp, cây trồng sinh trưởng tốt tươi, khiến người ta vừa nhìn liền thấy lòng thoải mái.

Hồng Thừa Trù nhìn thấy Thiểm Tây có được nông nghiệp phát triển tốt như vậy, trong lòng cũng không khỏi rất hài lòng.

Xe lửa còn phải đi qua rất nhiều nhà xưởng, ví dụ như cửa nhà xưởng Trường An có một ga xe lửa chuyên dụng, tên ga gọi là “ga Trường An”, một đường đi qua, nhà xưởng mà xe lửa đi qua không ít, xưởng than đá, xưởng quặng sắt, xưởng thép, xưởng chăn nuôi heo, xưởng hóa chất, xưởng xi măng, xưởng giấy, xưởng dệt...

Hồng Thừa Trù nhìn đến mức hoa cả mắt, không khỏi cảm thán mấy năm nay mình trấn thủ biên cương đã bỏ lỡ thế giới ngày ngày đổi mới này.

Nhưng hắn không biết, Tam Thập Nhị đang ngồi bên cạnh thì một đường đều đang động ý đồ xấu, nghĩ cách làm sao để giữ Hồng Thừa Trù lại trong khu giải phóng Thiên Tôn, không cho hắn ra ngoài.

Tam Thập Nhị suy nghĩ suốt năm ga, đều không nghĩ ra biện pháp bình thường nào để giữ Hồng Thừa Trù lại, bởi vì người này là tiếp chỉ của hoàng đế muốn vào kinh, cho dù trên đường có xảy ra chuyện nhỏ gì, nhiều nhất cũng chỉ có thể để cho hắn hoãn hành trình, nhưng không có khả năng để cho hắn từ bỏ ý định vào kinh.

Thật khó xử!

Đang nghĩ lung tung, xe lửa dừng ở ga Đại Lệ, đây là một ga nhỏ, người lên xuống không nhiều, nhưng Tam Thập Nhị lại nhìn thấy có ba người quen thuộc trong đám người đang chờ lên xe.

Hoặc là nói, ba tên phạm nhân cải tạo quen thuộc!

Cơ Tam Nhi, Vương Hổ, Tiểu Hồng Lang.

Ba người này là tiến vào trại cải tạo núi Hoàng Long thôn Cao Gia vào năm Sùng Trinh thứ ba, sau khi cải tạo mấy năm, bởi vì biểu hiện tốt, vào năm Sùng Trinh thứ bảy được thả sớm, hiện tại đã trở thành nhân dân lao động vinh quang.

Tam Thập Nhị mừng rỡ, trong nháy mắt nghĩ ra kế sách, vội vàng đứng dậy, đi về phía cửa xe lửa...

Ba người Cơ Tam Nhi, Vương Hổ, Tiểu Hồng Lang vừa mới bước lên xe lửa, đột nhiên nhìn thấy trên hành lang có một người chắn ngang, nhìn kỹ, chính là người đứng đầu quan viên hành chính thôn Cao Gia, Tam Thập Nhị.

Ba người giật mình, vội vàng hành lễ.

Tam Thập Nhị liếc mắt nhìn phương hướng của Hồng Thừa Trù, người sau không chú ý tới nơi này, hắn liền vội vàng hạ giọng, nói với ba người: “Các ngươi theo ta!”

Ba người thấy hắn thần thần bí bí, biết có chuyện, vội vàng đi theo.

Tam Thập Nhị dẫn ba người đi sang toa xe khác, lúc này mới hạ giọng: “Nếu ta nhớ không lầm, ba người các ngươi, là vào năm Sùng Trinh thứ ba, bị tuần phủ Duyên Tuy Hồng Thừa Trù đánh bại, sau đó bị Hạ Nhân Long áp giải đưa đến núi Hoàng Long, đúng không?”

Cơ Tam Nhi vội vàng nói: “Tam quản sự trí nhớ tốt, ba người chúng tôi quả thật đến thôn Cao Gia như vậy. Tại núi Hoàng Long cải tạo bốn năm, bởi vì biểu hiện tốt, giảm án xuất ngục, hiện tại ba người chúng tôi đang làm việc tại đội bảo vệ xưởng phân bón Đại Lệ.”

Tam Thập Nhị mỉm cười: “Tốt lắm! Hiện tại cuộc sống thế nào rồi?”

Ba người đều cười: “Rất vui vẻ.”

Vẻ mặt của Tam Thập Nhị bỗng chốc trở nên nghiêm túc: “Toa xe phía trước, có một bạn cũ của các ngươi.”

Ba người kinh ngạc: “Ai?”

Tam Thập Nhị: “Hồng Thừa Trù!”

Vừa nghe cái tên này, biểu cảm trên mặt ba người lập tức trở nên xấu hổ.

Hồng Thừa Trù là ác mộng của ba người!

Lúc trước thật sự là bị Hồng Thừa Trù đè đầu đánh cho một trận, hoàn toàn không đánh trả được, bị hắn đánh bại, còn suýt chút nữa bị giết... Phải biết lúc ấy Hồng Thừa Trù là một trong những quan viên triều đình thích nhất giết hàng binh. Hắn bắt được lưu khấu hết thảy đều là giết giết giết, bởi vì hắn biết rõ những lưu khấu này đầu hàng rất dễ phản bội, chỉ có dùng giết mới có thể triệt để giải quyết.

May mắn lúc ấy thôn Cao Gia đã ném cành ô liu cho Hồng Thừa Trù, biểu thị có năng lực tiếp nhận lưu khấu, Hồng Thừa Trù mới bỏ dao xuống, để cho Hạ Nhân Long áp giải rất nhiều lưu khấu đầu hàng giao cho thôn Cao Gia.

Biểu cảm xấu hổ của ba người lóe lên rồi biến mất, rất nhanh liền khôi phục bình thường.

Cơ Tam Nhi nói: “Hiện tại chúng tôi đã thay đổi triệt để, làm người mới, cho dù Hồng Thừa Trù có ở ngay trước mặt, cũng không muốn trả thù hắn.”

Vương Hổ: “Không trả thù!”

Tiểu Hồng Lang: “Chuyện quá khứ, cứ để nó qua đi.”

Tam Thập Nhị cười hắc hắc: “Sao có thể cứ như vậy cho qua được chứ? Ba vị, đi tìm Hồng Thừa Trù báo thù đi, bắt hắn lại, tìm một cái sơn động nhốt lại!”

Ba người giật nảy mình: “Tam quản sự, ngài đây... đang nói gì vậy?”

Ba người còn tưởng rằng Tam Thập Nhị đang thử thách phẩm đức tư tưởng của bọn họ, sao có thể đáp ứng, vội vàng lắc đầu nói: “Không ổn không ổn, chúng tôi sẽ không làm chuyện xấu nữa.”

“Lần này không phải chuyện xấu, là chuyện tốt.” Tam Thập Nhị nói: “Thiên Tôn tự mình hạ pháp chỉ, bất kể dùng thủ đoạn gì, cũng phải giữ Hồng Thừa Trù lại trong địa bàn của chúng ta.”

“A? Pháp chỉ của Thiên Tôn?” Tinh thần ba người chấn động.

Tam Thập Nhị nói: “Hình như Thiên Tôn biết một số thiên cơ, tính ra không thể để cho Hồng Thừa Trù vào kinh, nếu không có thể tạo thành hậu quả không tốt lắm. Cho nên, lão nhân gia ngài đã hạ pháp chỉ, giữ họ Hồng lại. Ta cũng không tìm được lý do chính đáng nào để giữ hắn lại, vừa vặn nhìn thấy ba vị... hắc hắc... ba vị liền nhân cơ hội này lợi dụng ân oán cũ với Hồng Thừa Trù, cho hắn một màn báo thù đi.”

Ba người mừng rỡ: “Báo thù gì không quan trọng, có thể làm việc cho Thiên Tôn, là vinh hạnh của ba người chúng tôi.”

Vừa nói, ba người vừa len lén nhìn về phía toa xe phía trước.

Chỉ thấy Hồng Thừa Trù đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, mà trong cùng một toa xe, còn có rất nhiều gia đinh binh.

Gia đinh của hắn cũng không phải người đơn giản, đều là tinh nhuệ, lợi hại vô cùng. Năm đó Hồng Thừa Trù chính là dựa vào những gia đinh binh này quét ngang lưu khấu Thiểm Tây.

Cơ Tam Nhi nói: “Tam quản sự, chỉ bằng ba người chúng tôi, e rằng không phải là đối thủ của hộ vệ bên cạnh Hồng Thừa Trù.”

Tam Thập Nhị cười hắc hắc: “Hắn đang ở trên địa bàn của chúng ta, bên cạnh toàn là người của chúng ta, các ngươi tiếp nhận chính là pháp chỉ do Thiên Tôn tự mình hạ xuống, tất cả tài nguyên bên cạnh đều có thể điều động, muốn thu thập những hộ vệ này còn không đơn giản sao? Vận động đầu óc của các ngươi suy nghĩ một chút đi.”

Trước kia ba người cũng là người giang hồ, trong đầu nhiều mánh khóe, hơi suy nghĩ một chút, lập tức liền nghĩ ra biện pháp, cười hắc hắc nói: “Hiểu rồi, có kế rồi.”

Còn mười phút nữa xe lửa xuất phát...

Ba người nhanh chóng nhảy xuống xe lửa, mười phút sau, canh đúng thời gian xe lửa sắp xuất phát lại nhảy lên xe, trên mặt đều là nụ cười gian xảo.

Xe vừa mới khởi động, Cơ Tam Nhi liền tìm được nhân viên soát vé, đưa cho hắn một bọc thuốc mê, sau đó ghé vào tai hắn nói nhỏ một tràng.

Nhân viên soát vé thấp giọng nói: “Nếu là pháp chỉ của Thiên Tôn, vậy tôi đương nhiên toàn lực phối hợp, cơ mà, các ngươi đừng có giả truyền thánh chỉ của Thiên Tôn nhé.”

Cơ Tam Nhi chỉ vào hình thêu Thiên Tôn trên ngực mình: “Tôi dám giả truyền sao?”

Nhân viên soát vé cười: “Điều này cũng đúng.”

Nhân viên soát vé hành động, từng toa xe từng toa xe, từng hành khách từng hành khách thấp giọng trao đổi với bọn họ.

Không bao lâu, tất cả hành khách trên xe lửa đều biết: “Pháp chỉ của Thiên Tôn, mọi người phối hợp vô điều kiện!”
Bình Luận (0)
Comment