Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 1240 - Chương 1240: Lão Nương Nên Trở Về Rồi

Chương 1240: Lão nương nên trở về rồi Chương 1240: Lão nương nên trở về rồi

Thiểm Tây, tuần phủ nha môn.

Một thái giám đứng ở cửa nha môn, lắc đầu ngoáy mông tuyên đọc thánh chỉ: “Tuần phủ Thiểm Tây Tôn Truyền Đình, lập tức vào kinh, nhậm chức Binh bộ thượng thư, chủ trì công việc tiễu phỉ Sơn Đông…”

Tôn Truyền Đình: “Thần lĩnh chỉ.”

Thái giám đọc xong thánh chỉ, vèo một cái biến thành vẻ mặt nịnh nọt: “Thượng thư đại nhân, sau này còn xin ngài chiếu cố nhiều hơn.”

Tôn Truyền Đình ừ một tiếng, cũng không nói nhảm, cho thái giám một thỏi bạc tiền mừng rồi đuổi hắn ta đi.

Chờ thái giám rời đi, sắc mặt Tôn Truyền Đình mới lập tức trở nên nghiêm túc, cúi đầu, thấp giọng nói với kim tuyến Thiên Tôn trên ngực: “Thiên Tôn, hoàng thượng hạ chỉ, để hạ quan vào kinh, việc này phải làm sao? Chính vụ Thiểm Tây thì thôi, hiện tại học sinh sơ trung ra khỏi thôn Cao Gia đứa nào đứa nấy đều làm tốt hơn hạ quan. Nhưng hạ quan còn đảm nhiệm chức vụ hiệu trưởng trường quân sự Hoàng Bồ, nếu như vào kinh, học sinh của ta thì…”

Kim tuyến Thiên Tôn nhếch miệng cười nói: “Chuyện trường học, tạm thời gác lại, giao cho giáo viên khác dẫn dắt trước đi, chuyện bên kinh thành càng quan trọng hơn.”

Tôn Truyền Đình: “Sau khi hạ quan vào kinh, đại phương hướng nên như thế nào? Xin Thiên Tôn chỉ điểm.”

Kim tuyến Thiên Tôn: “Ngươi vào kinh, có ba việc quan trọng cần phải xử lý. Thứ nhất đương nhiên là Sấm Vương! Lần này hắn xuất sơn một lần nữa, kỳ thật cũng sớm nằm trong dự liệu của ta. Từ lúc hắn hô to ‘Sấm Vương đến rồi không thu lương’, ta đã tính toán được, hắn có quân sư mới, tên là Lý Nham, là một nhân tài. Sấm Vương là dưới sự giúp đỡ của hắn mới thu phục được lòng dân.”

Tôn Truyền Đình: “Ồ! Ý của Thiên Tôn là, hắn đã thay đổi rồi, lãng tử hồi đầu quý hơn vàng, chúng ta có nên suy xét lại cách xử lý đối với hắn?”

Kim tuyến Thiên Tôn khẽ thở dài một hơi: “Con người phải thông qua việc không ngừng học tập, hoàn thiện bản thân, mới có thể có thay đổi và tiến bộ to lớn, cái gọi là lãng tử hồi đầu quý hơn vàng, thường thường đều là học được thứ gì đó, bản thân có sự thăng hoa, mới quay đầu lại. Nhưng Sấm Vương không phải là người ham học hỏi, hắn thay đổi hiện tại, chẳng qua là bởi vì Lý Nham cho hắn uống một liều thuốc mạnh, mà không phải bản thân hắn có sự thăng hoa, chờ thuốc hết tác dụng, hắn lại ngựa quen đường cũ thôi.”

Tôn Truyền Đình: “!!!”

Kim tuyến Thiên Tôn nói: “Lý Nham là nhân tài, cũng coi như là người tốt, nhưng người này sẽ bị giết sau khi Sấm Vương ngựa quen đường cũ, rất đáng tiếc, ngươi xem rồi lo liệu đi.”

Tôn Truyền Đình lập tức hiểu ra: Sấm Vương không cứu được, nhưng Lý Nham có thể cứu.

“Vấn đề thứ hai.” Kim tuyến Thiên Tôn nói: “Kinh thành là tuyến phòng thủ quan trọng để chống lại sự xâm lược của Kiên Nô, đương nhiên, Kiến Nô sau trận Bì Đảo bị tổn thất nặng nề, hiện tại cũng chưa chắc dám xâm lược Đại Minh nữa, nhưng ngươi đến kinh thành, dân đoàn của chúng ta cũng có thể thông qua phương thức ‘gia đinh của ngươi’ để tiến vào kinh thành với số lượng ít. Ngươi sẽ trở thành một mắt xích quan trọng để chúng ta tiến vào Liêu Đông…”

Tôn Truyền Đình gật đầu: “Trước kia, chúng ta cách Kiến Nô quá xa, muốn đánh cũng không tiện, nhưng sau khi hạ quan vào kinh, có thể điều động dân đoàn vào kinh thành, sau đó xuất quan công kích Kiến Nô, vậy thì thuận tiện hơn nhiều.”

“Vấn đề thứ ba.” Kim tuyến Thiên Tôn đột nhiên cười khẽ: “Chúng ta cũng nên giáo dục đám quan viên kinh thành một chút rồi. Đưa tư tưởng mới, quan niệm mới, lực lượng sản xuất mới vào kinh thành, tẩy não bọn họ một chút. Kẻ nào có thể theo kịp thời đại, liền hấp thu. Kẻ nào kéo lùi thời đại, liền gạt bỏ. Để bọn họ biết, thời đại vứt bỏ bọn họ, sẽ không có bất kỳ thương xót nào.”

Lần này Tôn Truyền Đình triệt để hiểu rõ: “Hạ quan hiểu rồi!”

Kim tuyến Thiên Tôn: “Tiếp theo, phải sắp xếp một số người của dân đoàn đi theo ngươi vào kinh, về mặt nhân thủ, phải suy nghĩ cho kỹ…”

Sắp xếp người nào đi theo Tôn Truyền Đình vào kinh, thật sự là một chuyện rất đau đầu.

Dân đoàn thôn Cao Gia không được, bọn họ chưa từng trà trộn vào hệ thống triều đình, ngay từ đầu đã được xây dựng ở thôn Cao Gia, lớn lên theo quy củ của thôn Cao Gia, bọn họ mà vào kinh, rất dễ dàng trở nên lạc lõng, gây chuyện.

Mà thôn Cao Gia có vài người từng trà trộn vào trong hệ thống, ví dụ như Lão Nam Phong, Thạch Kiên, Bạch Miêu, hiện tại đều mang chức quan do triều đình bổ nhiệm, không thể cải trang thành gia đinh của Tôn gia vào kinh.

Vì vậy, cuối cùng Tôn Truyền Đình lựa chọn, là sáu trăm lão bộ hạ của Lão Nam Phong.

Sáu trăm lão bộ hạ này từng là biên quân, trà trộn trong biên chế của triều đình, hiểu một số quy củ của triều đình, hơn nữa, bọn họ đều là tiểu binh tiểu tướng, triều đình sẽ không biết bọn họ, cho dù bọn họ cải trang thành gia đinh của Tôn gia thì cũng không ai có thể nhận ra.

Một ngày sau, thành Bồ Châu.

Tôn Truyền Đình đứng trước mặt sáu trăm lão biên quân.

Lão Nam Phong đứng bên cạnh hắn, khẽ thở dài: “Tôn hiệu trưởng, đáng tiếc ta có chức vụ thủ bị Bồ Châu, không thể cùng ngươi vào kinh, chỉ có thể để đám bộ hạ này đi theo ngươi vậy.”

Nói xong, hắn lại quay sang đám lão bộ hạ, lớn tiếng nói: “Tôn hiệu trưởng là nhân vật như thế nào, các ngươi hẳn là rất rõ ràng, sau khi vào kinh, nhất định phải bảo vệ tốt cho hiệu trưởng, hiểu chưa?”

Sáu trăm biên quân đồng thanh nói: “Hiểu! Thề sống chết bảo vệ hiệu trưởng.”

Trong đám người, có một người hô to nhất, chính là Trần thiên hộ.

Tôn Truyền Đình vừa nhìn thấy mặt hắn ta liền vội vàng phân tán tiêu cự của đồng tử, như vậy sẽ chỉ nhìn thấy một mảng mơ hồ, không đến mức làm tổn thương mắt: “Trần thiên hộ, đại danh nhân như ngươi cũng muốn đi theo ta vào kinh?”

Trần thiên hộ nói: “Ta chỉ nổi tiếng ở khu giải phóng, sau khi vào kinh sẽ không có ai nhận ra ta, để ta thay thế Nam Phong ca, giúp ngài quản lý đám binh lính này. Năm đó, sau khi Nam Phong ca ra tù trước thời hạn ở trại cải tạo núi Hoàng Long, chính là do ta thay hắn quản lý đám bộ hạ.”

Tôn Truyền Đình: “Ồ, thì ra là vậy, như vậy cũng tốt. Có điều, ngươi cũng cẩn thận một chút, đừng dọa đến đám trẻ con kinh thành.”

Trần thiên hộ: “…”

Mọi người: “…”

Trần thiên hộ ủy khuất đến mức muốn khóc: “Hiện tại thuộc hạ sao có thể dọa được trẻ con, ngược lại là trở thành mục tiêu bị trẻ con khi dễ, mỗi lần lên phố, đều bị súng nước ống tre bắn cho ướt hết người.”

Các binh sĩ: “ Phốc!”

Trần thiên hộ tức giận: “Các ngươi cười cái gì?”

Đám lão chiến hữu này của hắn nào có sợ mặt mũi của hắn, cùng nhau cười to: “Ha ha ha ha!”

Lão Nam Phong: “Xuất chinh đấy, đều nghiêm túc cho ta, không được cười nữa.”

Các binh sĩ lập tức ngừng trêu chọc, khôi phục nghiêm túc.

Bọn họ không sợ Trần thiên hộ, nhưng sợ Lão Nam Phong.

Vì vậy, sáu trăm biên quân dũng mãnh, cải trang thành tạo hình gia đinh của Tôn gia, do Trần thiên hộ phụ trách dẫn dắt, giấu kỹ vũ khí đặc sắc của thôn Cao Gia, đi theo Tôn Truyền Đình vào kinh.

Mà binh sĩ các lộ sau khi bao vây núi Đại Biệt, tiêu diệt Bát Đại Vương, về nhà nghỉ ngơi một thời gian cũng hiểu, lại phải bắt đầu chuẩn bị cho hành trình mới…

“Nghỉ phép kết thúc rồi!”

“Đoàn 1 bản thôn thôn Cao Gia, tập hợp!”

Cùng lúc đó…

Trên tuyến biên giới phía Bắc, doanh trưởng Tạo Oanh của thiết giáp kỵ binh doanh thôn Cao Gia nhẹ nhàng đặt đứa con trai Trịnh Tiểu Ngưu vừa mới bú no sữa xuống, sau đó lặng lẽ mặc quân trang vào.

“Con cũng không nhỏ nữa rồi. Lão nương cũng đến lúc nên trở về quân ngũ rồi.”
Bình Luận (0)
Comment