Chương 1246: Luôn luôn chờ đợi
Chương 1246: Luôn luôn chờ đợi
Lời nói như thay đổi kết cấu sản xuất, đối với người Mông Cổ mà nói, họ nghe không hiểu, hoàn toàn nghe không hiểu, không khác gì nghe thiên thư.
Nhưng lần này Triết Bố trở về, là tới thay tộc trưởng Ô Thẩm tiếp nhận chức vị, hắn sẽ là con sói đầu đàn mới của thảo nguyên, lời hắn nói, người Mông Cổ chính là không nghe cũng phải nghe.
Triết Bố: “Truyền lệnh của ta, bộ lạc dời về phía Nam! Chúng ta tận khả năng tới gần thành thị của người Hán.”
“Bọn họ thật sự sẽ không đánh chúng ta sao?”
“Nhìn thấy chúng ta di chuyển quy mô lớn đến biên cảnh, bọn họ sẽ cảnh giác đấy.”
“Chợ ngựa khó khăn lắm mới mở được, sẽ không bởi vì hành vi này mà bị coi là khiêu khích, sau đó bị đóng cửa chứ?”
Người Mông Cổ nghị luận ầm ĩ.
Nhưng Triết Bố lại chẳng quan tâm đến những điều này, trong mắt hắn, trước mắt một đám mù chữ, toàn bộ đều là kẻ ngốc cái gì cũng không hiểu, nếu như để mặc cho bọn họ tự mình làm loạn, người Mông Cổ còn không biết phải mất mấy trăm năm mấy nghìn năm mới có thể giàu lên.
Bây giờ mình phải làm một tộc trưởng độc đoán chuyên quyền, ngang ngược bá đạo, không nghe ý kiến của bọn họ, chỉ tin tưởng kiến thức mình học được ở chỗ người Hán, như vậy mới có thể khiến cho cuộc sống của đám người này thay đổi.
Bộ lạc Ô Thẩm, bắt đầu di cư về phía Nam!
Bọn họ vốn là một bộ lạc tương đối gần người Hán, lúc trước người thôn Cao Gia tiếp cận thảo nguyên, đầu tiên tiếp xúc chính là Ô Thẩm, hiện tại bọn họ chỉ cần hơi hơi dời về phía Nam một chút, lập tức liền gần sát biên trấn Duyên Tuy rồi.
Đến nơi này, Triết Bố cũng không nói nhảm nhiều lời, vung tay lên: “Dựng lều, trước tiên ở lại đây. Người nào muốn chăn nuôi, có thể mang theo bò ngựa dê cừu đến nơi xa, nhưng phải nhớ kỹ nơi này mới là nhà, chăn thả một vòng thì nhớ trở về một chuyến.”
Hắn vừa hạ lệnh, người Mông Cổ liền thật sự dựng lên rất nhiều lều vải, ngay tại chỗ cách biên trấn Duyên Tuy không xa về phía Bắc, xây dựng lên một “thành thị” hoàn toàn do lều vải tạo thành.
“Thành thị” này vừa mới dựng xong vào ngày thứ hai, Triết Bố liền hạ lệnh: “Nhà xưởng tuyển công nhân! Tuyển người am hiểu chế tác đồ thủ công mỹ nghệ bằng sừng bò, vào xưởng làm việc, phát tiền công.”
Đương nhiên, Triết Bố rất rõ ràng nhân lực trên thảo nguyên rẻ mạt cỡ nào, tiền công không thể nào phát giống như thôn Cao Gia, hắn cũng không nuôi nổi công nhân đắt đỏ như vậy.
Nhưng hắn chỉ cần dùng hai thành công tiền của thôn Cao Gia, cũng đủ để chiêu mộ được một lượng lớn người đến xưởng làm công.
Những mục dân Mông Cổ suy đi tính lại một phen, nam đinh cường tráng trong nhà, phụ trách ra ngoài chăn nuôi, sau đó để nữ nhân trong nhà, còn có hài tử còn chưa thể nào tự mình gánh vác trọng trách ở lại, để bọn họ vào xưởng làm công.
Triết Bố cũng không giống thôn Cao Gia không chiêu mộ lao động trẻ em, người Mông Cổ không có nhiều câu nệ như vậy, ngay cả lao động trẻ em cũng muốn, chỉ cần có thể làm việc vặt là được.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày, một nhà xưởng chế tác đồ dùng bằng sừng bò, lợi dụng lều vải làm nhà xưởng, liền khai công.
Phương diện quản lý thiếu nhân thủ, Triết Bố vận dụng kinh nghiệm làm cổ đông nhỏ của mình ở nhà xưởng áo len lông cừu Ấm Đến Muốn Ngủ, tự mình nắm bắt quản lý.
Cả bộ lạc đều mù chữ, ngay cả một kế toán có thể ghi chép sổ sách cũng không có, nhưng vấn đề không lớn, Triết Bố tự mình tính sổ sách.
Mấy ngày sau, lô đồ thủ công mỹ nghệ bằng sừng bò đơn giản đầu tiên liền chế tạo ra.
Lúc này An Cát Nhạc liền đứng ra, nói mình muốn trở về thôn Cao Gia quản lý nhà xưởng áo len, tộc trưởng Ô Thẩm dù sao thê thiếp cũng nhiều, đại phu nhân già rồi hắn cũng không còn yêu thích, muốn đi thì đi thôi, dứt khoát cho phép.
An Cát Nhạc dẫn theo mấy người phụ nữ muốn đến chỗ người Hán nhìn một cái, lại mang theo lô đồ thủ công mỹ nghệ bằng sừng bò đầu tiên, xuất phát về hướng thôn Cao Gia…
Nửa tháng sau, An Cát Nhạc phái người đưa một khoản tiền trở về!
Đồ dùng bằng sừng bò bán đắt như tôm tươi!
Không hề nghi ngờ chút nào bán đắt như tôm tươi!
Triết Bố tính toán một chút, kinh ngạc phát hiện, mình kiếm được bộn rồi.
Bởi vì, chi phí nhân lực của người Mông Cổ quá thấp, hắn chỉ cần dùng tiền công rất thấp liền có thể thuê được một đám công nhân làm việc cho mình, mà những món hàng này ở chỗ người Hán lại có thể bán ra giá rất cao.
“Nhà xưởng quả nhiên là khả thi!”
“Xem ra còn có thể mở rộng quy mô sản xuất, lại mở rộng chủng loại phong phú hơn.”
Tuy nhiên …
Rất nhanh, người Mông Cổ liền gặp phải khó khăn đầu tiên.
Người Mông Cổ tụ tập cùng một chỗ không di chuyển, tài nguyên sinh tồn trở nên rất căng thẳng.
Trước kia người Mông Cổ phân tán ra, theo đàn bò ngựa dê cừu của mình di chuyển, đói bụng thì uống chút sữa dê sữa bò, hoặc là giết một con dê con cừu là có thể ăn no.
Nhưng hiện tại, thanh niên cường tráng trong gia tộc phụ trách chăn nuôi, mang theo bò ngựa dê cừu đi xa. Mà người ở lại “thành thị”, lúc đói thì ăn cái gì? Không có sữa dê sữa bò, không có thịt dê thịt cừu, vật tư không đủ… Cho dù Triết Bố có phát công tiền cho bọn họ, nhưng tiền cầm trong tay, không có lương thực để mua cũng không được.
Đúng lúc này, người Mông Cổ bỗng nhiên phát hiện, người Hán tới…
Đại lượng xe vận tải, chở theo lượng lớn lương thực cùng vật dụng hàng ngày đến.
Bọn họ vốn lo lắng ở gần người Hán như vậy mà xây dựng thành thị, sẽ chọc đến kiêng kị của người Hán, lại không nghĩ rằng, chọc đến lại là viện trợ của người Hán.
“Mông Hán là một nhà!”
“Ân oán trước kia mọi người cũng đừng nhắc lại, về sau chính là người một nhà.”
“Mọi người cùng nhau nắm tay nhau bước về tương lai tươi đẹp.”
Khẩu hiệu tuyên truyền của thôn Cao Gia, rất nhanh liền truyền bá ở trong người Mông Cổ.
Quan hệ giữa hai dân tộc, chưa từng có một ngày nào tốt đẹp như hiện tại --
Cùng lúc đó.
Trấn Đông Giang, Bì đảo!
Một đoàn thuyền xa hoa, chậm rãi cập bờ tại cảng chính của Bì đảo.
Thủy binh trên thuyền, giống như không cần tiền, liều mạng chuyển vật tư xuống dưới.
Lính gác Bì đảo đã chờ đợi từ sớm trên bờ, lập tức vui mừng tiếp nhận, khuân vác đến kho hàng trên đảo, cả bến cảng hiện ra một mảnh cảnh tượng vui vẻ hòa thuận.
Ngay lúc hàng hóa được chuyển xuống.
Tào Văn Chiếu cũng từ trên tàu Vạn Lý Dương Quang đi xuống, hai chân đặt trên mặt đất đất liền, liền thở phào một tiếng: “So với biển cả, ta vẫn thích đất liền hơn.”
Tổng binh Đông Giang Trầm Thế Khôi lập tức nghênh đón, cười nói: “Tào tướng quân, lại có một thời gian không gặp, gần đây đang bận rộn gì?”
Tào Văn Chiếu cười hắc hắc: “Cũng không có bận gì, chỉ là vẫn luôn chờ đợi.”
Thẩm Thế Khuê: “Chờ đợi?”
Tào Văn Chiếu: “Chờ đợi bình định lưu khấu Trung Nguyên kết thúc thôi, hiện tại, bình định lưu khấu Trung Nguyên cơ bản đã kết thúc, chỉ còn lại một nhánh quân đội nhỏ của Sấm Vương lảng vảng ở Sơn Đông, lực lượng của chúng ta cũng có thể rút ra rồi.”
Trầm Thế Khôi nghe được lời này, trong lòng hơi động: “Ý của ngài là…”
Tào Văn Chiếu: “Viện quân đến rồi!”
Bốn chữ này, Thẩm Thế Khuê nghe mà tinh thần chấn động, vội vàng nhìn về phía thuyền chở quân phía sau, chỉ thấy trong khoang thuyền đã có đại lượng binh sĩ tràn ra, đang lần lượt xuống thuyền, động tác chỉnh tề, tinh thần phấn chấn.
Một nam tử che mặt nhảy xuống từ trên thuyền chở quân, cười phất tay với Tào Văn Chiếu: “Tào tướng quân, mảnh đất Liêu Đông này, toàn bộ nhờ vào ngươi, chúng tôi cũng không quen thuộc nơi này.”
Gã vừa mới nói xong, phía sau liền có một đám binh lính dân đoàn lộ ra biểu tình quái dị, sau đó là một trận xì xào bàn tán: “Hà tướng quân lại bắt đầu làm trò rồi!”
“Đúng vậy, rõ ràng là một trong Liêu Đông tam kiệt, vậy mà nói không quen thuộc Liêu Đông.”
“Hà tướng quân là không muốn bại lộ nên cố ý nói như vậy phải không.”
“A, Hà tướng quân nhà chúng ta chính là làm người khiêm tốn.”
Trình Húc luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, quay đầu lại trừng mắt với đám binh lính đang nhỏ giọng nghị luận, người phía sau lập tức ngậm miệng, giống như chưa từng nói gì hết.