Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 1274 - Chương 1274: Kẻ Này Phải Giết

Chương 1274: Kẻ Này Phải Giết Chương 1274: Kẻ Này Phải Giết

Sấm Vương phản ứng cực nhanh, chỉ là sau khi hơi ngẩn người, lập tức liền nở một nụ cười: "Lý tiên sinh bác học đa tài, lúc trước sau khi đưa ra chủ ý không nộp thuế, bách tính nghe tin liền đi theo, sĩ khí quân ta cũng trở nên khác biệt. Ta cảm thấy ý nghĩ không nộp thuế của tiên sinh nhất định là đúng, nhất định có biện pháp thực hiện, những tên phản tặc hoả súng kia nhất định là đang nói bậy."

Lý Nham nào dám tiếp một đợt thổi phồng linh tinh này, lắc đầu, vẻ mặt buồn bực: "Ta và người của thế lực hoả súng kia nói một hồi, cảm thấy ý nghĩ của ta không thiết thực, ý nghĩ của bọn họ lại rất có lý."

Vừa nghe lời này, ánh mắt Sấm Vương liền khẽ híp lại.

Ngưu Kim Tinh và Tống Hiến Sách cũng lộ ra vẻ trầm tư.

Ba người đều không nói lời nào, nhưng ánh mắt ba người đều trở nên quỷ dị.

Lý Nham nói: "Đại ca, vừa rồi trên đường trở về, ta suy nghĩ rất nhiều, suy đi nghĩ lại, nghĩ thật lâu. Những tên phản tặc hoả súng kia, hình như làm rất tốt, thực lực của bọn họ rất mạnh, thế lực cũng rất lớn. Bọn chúng không chỉ có thể đánh, ý nghĩ về mặt nội chính cũng rất hay. Biện pháp thu thuế người giàu, để cho người nghèo nộp ít thuế, thật sự là một biện pháp giải quyết dân sinh cực tốt, nó càng thêm đáng tin cậy hơn so với ý nghĩ không nộp thuế của chúng ta."

Lý Nham nói: "Chúng ta...hình như có thể cân nhắc học hỏi bọn họ, thậm chí, liên thủ với bọn họ."

Nụ cười trên mặt Sấm Vương thoạt nhìn càng thêm rạng rỡ: "Tiên sinh nói rất có lý, đợi ta suy nghĩ kỹ càng. Ngươi lẻn vào phủ Tế Nam, còn đánh nhau với người ta một trận, nhất định là mệt mỏi rồi, trước tiên đi nghỉ ngơi đi."

Lý Nham: "Ừm, tại hạ cũng muốn chải vuốt lại mạch suy nghĩ." Nói xong, hắn lại chắp tay thi lễ với Ngưu Kim Tinh và Tống Hiến Sách: "Hai vị huynh đài đều là người có lý tưởng, có hoài bão, có học vấn, cũng giúp đỡ suy nghĩ một chút đi."

Ngưu Kim Tinh, Tống Hiến Sách: "Lý huynh yên tâm, ta cũng sẽ suy nghĩ kỹ càng."

Lúc này Lý Nham mới vừa gõ đầu mình, vừa trở về lều, kê cao đầu, cẩn thận suy nghĩ những lời Lưu Mậu Bào nói.

Chờ hắn đi rồi...

Tống Hiến Sách cũng nói: "Ta cũng phải đi cẩn thận suy nghĩ những lời Lý Nham nói, có lẽ, phải tính toán lại thiên mệnh thuộc về ai."

Hắn cũng chắp tay thi lễ, đi ra ngoài.

Vẻ mặt Sấm Vương liền trầm xuống.

Vẻ mặt Ngưu Kim Tinh cũng tương tự khó coi.

Ngưu Kim Tinh: "Kẻ này vậy mà còn muốn học tập đám phản tặc hoả súng kia."

Sấm Vương: "Hắn có một câu nói đúng, hắn vẫn thật sự rất ngây thơ."

Ngưu Kim Tinh: "Sấm Vương đại ca, một bộ lý luận mà đám phản tặc hoả súng nói, nhất định chỉ là lời ngon tiếng ngọt nhàm chán mà thôi, để cho người giàu nộp nhiều thuế, lừa ai chứ? Ai ra ngoài tạo phản không phải là muốn đoạt lấy thiên hạ này? Nếu như thiên hạ rơi vào tay đám phản tặc hoả súng kia, bọn chúng chính là người giàu, sao có thể nhả ra miếng thịt béo đã đến tay? Nói chuyện cười gì vậy."

Sấm Vương sầm mặt nói: "Nhưng câu chuyện cười này, thật sự khiến Lý Nham tin tưởng. Lúc trước hắn bảo ta thi ân nghĩa, ta còn tưởng rằng là bảo ta giả thi ân nghĩa, kết quả hắn căn bản không nói chữ 'giả' kia."

Ngưu Kim Tinh làm động tác cắt cổ: "Kẻ này phải giết!"

Sấm Vương trầm giọng nói: "Hắn đã từng giúp ta."

Ngưu Kim Tinh: "Kẻ này không giết, ắt sẽ làm loạn quân tâm. Ngài nghĩ xem, hắn nhất định sẽ đi nói với binh sĩ chúng ta rằng không nộp thuế là không được, binh sĩ đều rất phục hắn, đều sẽ tin tưởng hắn, sau đó mọi người sẽ hoài nghi ngài. Quân tâm đại loạn, mười vạn đại quân vất vả lắm mới kéo lên được, trong nháy mắt lại sụp đổ. Ngài xem, vừa rồi Tống Hiến Sách đã bị hắn nói cho choáng váng, hiện tại trở về suy nghĩ rồi, còn nói cái gì mà muốn tính toán lại thiên mệnh, nếu như hắn tính ra thiên mệnh về tay đám phản tặc hoả súng kia, chẳng phải là càng thêm loạn sao."

Sấm Vương: "!"

Lời này thật sự khiến Sấm Vương giật mình.

Ngưu Kim Tinh: "Tống Hiến Sách tính toán tới tính toán lui, về sau tâm hướng về Lý Nham cũng không chừng, đến lúc đó, Lý Nham liền sẽ thay thế ngài, tự mình làm Sấm Vương đời mới."

Lời vừa nói ra, Sấm Vương thật sự là nhịn không được.

"Kẻ này thật sự phải giết!"

Sấm Vương: "Nghĩ biện pháp, giết hắn, đổ tội lên đầu đám phản tặc hoả súng. Đừng để cho người khác biết là chúng ta giết hắn, bằng không quân tâm cũng sẽ loạn."

Ngưu Kim Tinh: "Chuyện này cứ giao cho ta làm đi, ta mời hắn ra ngoài du ngoạn, đi đến nơi rất xa đại doanh của chúng ta, tìm một chỗ ngồi xuống uống rượu, sau đó thừa cơ giết hắn, chỉ cần rời doanh đủ xa, người của chúng ta đều sẽ không biết là ta động thủ, sau khi trở về ta liền nói là gặp phải phản tặc hoả súng, Lý Nham bị hoả súng bắn chết, vậy nhất định là thần không biết quỷ không hay."

Sấm Vương: "Được!"--

Tôn Truyền Đình mang theo sáu trăm biên quân Cố Nguyên, hơn bốn ngàn binh sĩ mới chiêu mộ, đi vào thành Tế Nam.

Tri phủ Tế Nam nhìn thấy Binh bộ thượng thư tự mình dẫn viện quân đến, cảm động đến mức khóc lớn một trận, gần đây Sấm tặc hoạt động ở phụ cận Tế Nam, dọa cho vị tri phủ Tế Nam suýt chút nữa tìm không thấy đông nam tây bắc, ngày đêm mong ngóng, hiện tại rốt cuộc cũng mong được Binh bộ thượng thư, trái tim nhỏ treo lơ lửng, rốt cuộc có thể an ổn một chút.

Tôn Truyền Đình lại không có thời gian để ý tới tri phủ, vừa vào thành, liền phái người đi mời Lưu Mậu Bào và đám người thôn Cao Gia đã sớm một bước tiến vào thành Tế Nam hoạt động.

Tôn Truyền Đình: "Mọi vị, tình hình phụ cận Tế Nam như thế nào?"

Lưu Mậu Bào cười cười: "Mọi việc đều trong tầm kiểm soát, bài đồng dao kia của Sấm Vương đã không còn hát được ở trong thành Tế Nam nữa, mấy tòa thành trấn lớn xung quanh, cũng cơ bản đã khống chế được, nhưng mà nông thôn xung quanh, chúng ta không có cách nào giải quyết... bởi vì..."

Nói đến đây, Lưu Mậu Bào thở dài: "Ba chữ 'không nộp thuế', lực tẩy não đối với nông dân nghèo khổ quá mạnh, chúng tôi nhất thời nữa khắc không xoay chuyển được. Chúng tôi giảng đạo lý với bọn họ, bọn họ cũng không nghe, chỉ một lòng một dạ nhận định triều đình không thu thuế mới là triều đình tốt."

Tôn Truyền Đình khẽ thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Vậy thì cũng không có biện pháp, chỉ có thể đánh tan Sấm Vương trước, sau đó mới từ từ giảng đạo lý với nông dân nghèo."

"Đúng rồi." Lưu Mậu Bào đột nhiên nhớ tới chuyện của Lý Nham, đem chuyện hắn và Lý Nham thảo luận nói ra, cười nói: "Tên thư sinh kia nhất định là nhân vật có thân phận rất lớn trong Sấm quân..."

Vừa nói đến đây, kim tuyến Thiên Tôn Tượng trên ngực Tôn Truyền Đình liền mở miệng: "Ơ? Lưu Mậu Bào, ngươi nói người kia, là một thư sinh? Đã thảo luận vấn đề không nộp thuế với ngươi? Hắn thật lòng muốn thay đổi chế độ?"

"A, tham kiến Thiên Tôn!" Lưu Mậu Bào vội vàng cung kính nói: "Hắn là người giảng đạo lý, ta trò chuyện với hắn xong, hắn thậm chí có chút tán đồng phương thức thu thuế của chúng ta, cảm thấy còn tốt hơn so với việc không nộp thuế của Sấm Vương."

Lý Đạo Huyền: "Người này...chắc là Lý Nham."

Tôn Truyền Đình vừa nghe đến hai chữ Lý Nham, liền nhớ tới lúc hắn tiến kinh nhậm chức Binh bộ thượng thư, trước khi khởi hành, Thiên Tôn đã nói với hắn "Sấm Vương có được một quân sư mới tên là Lý Nham", còn tính ra Lý Nham cùng Sấm quân không hợp nhau, cuối cùng sẽ chết, nói là người này có thể cứu.

Nghĩ đến đây, Tôn Truyền Đình nhịn không được mở miệng: "Lưu Mậu Bào, đạo lý này của ngươi, giảng cho Lý Nham hơi sớm một chút rồi."

Lưu Mậu Bào: "Ơ? Sớm rồi sao?"

"Ừm, sớm rồi." Tôn Truyền Đình khẽ thở dài: "Hắn mang lời ngươi nói về trong quân Sấm Vương, nếu như giữ kín trong lòng còn tốt, nếu như nói năng không kiêng dè, sẽ chọc họa sát thân đến cho hắn."
Bình Luận (0)
Comment