Chương 1292: Nghe hắn nói hết đã
Chương 1292: Nghe hắn nói hết đã
"Bẩm, hoàng thượng, đại hỷ sự, đại hỷ sự này."
Một tiểu thái giám loạng choạng chạy vào ngự thư phòng, như gào lên với Chu Do Kiểm: "Binh bộ thượng thư Tôn Truyền Đình, tại Truy Bác đánh tan giặc Sấm, mười vạn Sấm quân tan thành mây khói."
"Thật sao?" Tâm tình Chu Do Kiểm giống như ngồi lên máy bay phản lực.
"Thật ạ!" Tiểu thái giám: "Tấu báo của Cẩm Y Vệ và báo cáo của Tôn Truyền Đình cùng lúc đưa đến, không thể giả được."
Chu Do Kiểm vui mừng đến mức không biết nói gì cho phải.
Sấm tặc là toán lưu khấu cuối cùng trong thiên hạ, Sấm tặc vừa diệt, nội bộ coi như là triệt để thái bình rồi a. Chỉ còn lại bên ngoài còn một Kiến Nô tác oai tác quái, ha ha ha, trẫm quả nhiên là Minh triều trung hưng chi chủ, thịnh thế chi quân.
Ngay lúc này, Cao Khởi Tiềm từ bên ngoài chui vào, vẻ mặt uất ức nói: "Hoàng thượng, ngài tuyệt đối đừng vui quá hóa quên, chuyện Tôn Truyền Đình phái người đánh đập lão nô, không nể mặt mũi hoàng thượng đó nha."
Chu Do Kiểm gật đầu: "Yên tâm, uất ức của ngươi, trẫm nhất định sẽ đòi lại cho ngươi." -
Ngoài thành Tế Nam, gần mười vạn tặc quân, đang bị người của Tôn Truyền Đình khống chế.
Lúc Sấm Vương đại bại, mười vạn quân giặc tứ tán, Lý Nham thông qua uy vọng cá nhân của mình, lớn tiếng kêu gọi, tại chỗ liền giữ lại mấy vạn người đầu hàng không chạy.
Tôn Truyền Đình thì chia binh chặn đường, truy bắt mấy vạn người còn lại. Lúc này thiên hạ đã gần thái bình, không còn giống như mấy năm trước khắp thiên hạ đều là lưu khấu hoành hành. Cho nên mấy vạn người này cũng không có chỗ nào để chạy, chạy về phía bắc vào Bắc Trực Lệ sẽ trực diện Kinh thành, bọn họ thật sự không dám.
Đi về phía nam là đến Nam Trực Lệ, bọn họ cũng không dám.
Phía đông là biển lớn, chẳng lẽ còn có thể nhảy xuống biển hay sao?
Mấy vạn tên giặc bỏ trốn hoang mang không biết đi đâu về đâu, kết quả cuối cùng, đương nhiên là bị người của Tôn Truyền Đình đuổi kịp, giơ tay đầu hàng, ngoan ngoãn đến Tế Nam.
Mười vạn tặc quân hiện tại rất là hoang mang.
Bọn họ không biết đang chờ đợi mình sẽ là cái gì.
Hơn nữa bọn họ còn phải đối mặt với một vấn đề hết sức hiện thực, chính là không còn lương thực.
Sấm Vương là bởi vì không còn lương, mới mang theo bọn họ đi đánh Truy Bác. Mấy ngày thua trận, bọn họ chạy trốn khắp nơi, cũng đã ăn hết sạch lương thực mang theo bên người.
Mười vạn người a, đúng mười vạn người chất đống ở dưới thành Tế Nam, quan phủ nơi đây khẳng định không nuôi nổi nhiều người như vậy, kết cục cuối cùng của bọn họ, chỉ sợ sẽ vô cùng bi thảm.
Ngay trong lúc bọn họ đang hoảng sợ bất an.
Lý Nham và Lưu Mậu Bào xuất hiện trước mặt bọn họ.
Lý Nham dùng ánh mắt hướng về phía Lưu Mậu Bào trưng cầu ý kiến, người sau khẽ gật đầu.
Lúc này Lý Nham mới leo lên tường thành, đứng cao nhìn xa, cầm lấy một cái loa sắt: "Chư vị, không cần phải sợ hãi. Phần lớn các ngươi, không giống với những tên lưu khấu đốt nhà giết người cướp bóc trước kia, các ngươi là bị cái suy nghĩ sai lầm 'không thu thuế' của ta lừa gạt mà đến, đều là bách tính lương thiện, hai tay các ngươi chưa từng nhuốm máu tanh."
Mười vạn người khẽ giật mình, thật không ngờ lời mở đầu của Lý Nham lại là như vậy. Bọn họ còn tưởng rằng Lý quân sư đã đầu phục quan phủ, sẽ xuống tay không lưu tình đối với bạn cũ.
Lý Nham nói: "Những tên lưu khấu trước kia, bọn họ đốt nhà giết người cướp bóc, thông qua việc cướp đoạt người khác, để thỏa mãn tư dục của bản thân. Mà phần lớn các ngươi không phải như vậy, các ngươi chỉ là muốn phản kháng bạo chính, chỉ là muốn cho cuộc sống trôi qua dễ dàng hơn mà thôi. Các ngươi cũng không bức hại bách tính nghèo khổ khác, chỉ cướp bóc kho lương của quan phủ mà thôi."
Mười vạn người đều nghĩ: Cướp quan phủ chẳng lẽ vấn đề không lớn sao! Làm quan chỉ sợ hận chết chúng ta, khẳng định sẽ không tha cho chúng ta a.
Lý Nham đổi câu chuyện: "Mặc dù ta đã nghĩ sai ở việc không thu thuế này, nhưng đối với việc phản kháng bạo chính, ý nghĩ vẫn như cũ không thay đổi. Quan phủ nếu là quan phủ xấu xa, không màng đến dân sinh, chỉ biết bóc lột và áp bức, vậy hành vi các ngươi đứng lên lật đổ quan phủ, là đúng, không có gì sai."
"Ồ!"
Mười vạn người cùng nhau ồn ào, bọn họ thật không ngờ, Lý Nham lại có thể thốt ra câu nói như vậy.
Đây là đang biện hộ cho bọn họ.
Chỉ là, như vậy trước mặt mười vạn người và quan binh, phía sau còn có một thành Tế Nam to lớn như vậy, không biết bao nhiêu quan viên nghe được lời này, điều này thật sự sẽ không xảy ra vấn đề sao?
Quả nhiên, lập tức xảy ra vấn đề.
Tri phủ Tế Nam tức giận đến mức nhảy dựng lên, bên cạnh còn có một đám nha dịch, bộ khoái đi theo, còn có một đám Cẩm Y Vệ cũng đi theo bên cạnh.
Cẩm Y Vệ đưa tay chỉ vào Lý Nham: "Tên thư sinh ngươi, nói bậy bạ gì đó? Ta vốn tưởng rằng ngươi là mưu sĩ của Tôn đại nhân, nể mặt mũi Tôn đại nhân, mới cho ngươi lên tường thành nói chuyện, không muốn can thiệp, không ngờ ngươi lại nói năng như vậy, hôm nay nhất định phải trị tội ngươi, mau chóng xuống khỏi tường thành ngay."
Lý Nham cười khẩy một tiếng: "Ta còn chưa nói xong, không thể xuống."
Hắn quay đầu lại, lớn tiếng nói với mười vạn tù binh bên ngoài: "Đa số các ngươi sẽ không có tội! Chỉ có số ít người có tội. Ta muốn đem những kẻ có tội kia ra, để bọn họ tiếp nhận trừng phạt. Về phần người vô tội, ta muốn cho các ngươi một nơi an trí thỏa đáng. Yên tâm, nơi an trí này nhất định sẽ không phải là giao các ngươi cho triều đình xử lý."
Tri phủ Tế Nam tức giận: "Người đâu, bắt tên thư sinh kia xuống."
Nha dịch, bộ khoái dưới trướng hắn, đều chuẩn bị chạy lên tường thành.
Mười vạn tù binh lớn tiếng kêu gọi, có người muốn xông lên phía trước hỗ trợ, nhưng vũ khí của bọn họ sớm đã bị tịch thu, bên cạnh lại có "quan binh" dưới trướng Tôn Truyền Đình vây quanh, điều này khiến bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể dùng lời nói ủng hộ Lý Nham.
Tuy nhiên, chuyện hoang đường xảy ra.
"Quan binh" vậy mà lại chặn ở bậc thang tường thành, chặn hết tri phủ Tế Nam và Cẩm Y Vệ ở phía dưới.
Tri phủ Tế Nam thất kinh: "Tôn đại nhân, ngươi đây là ý gì?"
Tôn Truyền Đình nhún nhún vai: "Cũng không có ý gì khác, hắn còn chưa nói xong, ngươi liền muốn bắt người, cũng không ổn lắm, hay là nghe người ta nói hết đã."
Tri phủ Tế Nam sốt ruột: "Lời đại nghịch bất đạo như vậy, nói ra trước mặt mười vạn người, còn có rất nhiều bách tính trong thành Tế Nam cũng đang nghe, điều này sẽ tạo thành ảnh hưởng ác liệt đến mức nào, sao có thể để hắn tiếp tục nói? Tôn đại nhân, ngươi..."
Tôn Truyền Đình: "Lắm lời! Người đâu, bắt giữ lại toàn bộ đám người tri phủ Tế Nam, yên lặgn nghe Lý tiên sinh nói chuyện không tốt sao?"
Xoạt xoạt xoạt, trên trăm khẩu hỏa súng, chĩa vào tri phủ Tế Nam.
Trần thiên hộ tách thuộc hạ đi lên phía trước, bày ra một gương mặt thành khẩn, dùng ngữ khí ôn hòa nhất có thể nói: "Ủy khuất Tri phủ đại nhân đi theo chúng tôi..."
Hắn còn chưa nói xong, tri phủ Tế Nam đã bị khuôn mặt đáng sợ của hắn, cộng thêm ngữ khí tà ác dọa đến mức hét thảm lên, "A", theo bản năng lùi về sau: "Đừng giết ta."
Trần Thiên hộ: "..."
Hắn lại quay đầu nhìn về phía đám người Cẩm Y Vệ, đám người Cẩm Y Vệ lập tức buông vũ khí xuống, giơ hai tay lên.
Cả đám người đều nghĩ: Xong rồi! Tên Tôn Truyền Đình này phái thủ hạ ăn thịt người đến đối phó với chúng ta. Chẳng lẽ, là cùng một giuộc với phản tặc?
Lý Nham quay đầu lại nhìn một cái, không còn nỗi lo về sau, liền hắng giọng tiếp tục nói: "Mời chư vị sau này cũng phải tiếp tục giữ vững tinh thần như vậy, nếu có bạo chính giáng xuống đầu, vô luận như thế nào, đừng quên phản kháng. Được rồi, lời ta muốn nói đã nói xong, hiện tại, mời mọi người giao ra những người từng là thuộc hạ của Sấm Vương, cũng chính là người của đội Lão Bát, còn những người khác, toàn bộ vô tội thả về."