Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 1338 - Chương 1338: Tiếp Tục Nộp Thuế

Chương 1338: Tiếp tục nộp thuế Chương 1338: Tiếp tục nộp thuế

Lương Thế Hiền vừa bước ra, sự chú ý của bá quan văn võ liền đổ dồn vào hắn.

Kỳ thực tất cả mọi người đều rõ, kẻ này chính là mấu chốt.

Bởi vì nhà xưởng phân bón đầu tiên là do hắn xây dựng, người đầu tiên đề xuất thuế giá trị gia tăng cũng là hắn, tên này thà rằng mình kiếm ít đi, cũng muốn giúp triều đình ban hành thuế giá trị gia tăng, quả thực là tên điên, là chó điên mà Chu Do Kiểm nuôi!

Các vị quan viên trong nháy mắt liền tự đặt mình vào vị trí kẻ thù của Lương Thế Hiền.

Trong đầu lập tức nghĩ ra vạn biện pháp, chuẩn bị cùng hắn đại chiến một trận khẩu chiến.

Thời khắc mấu chốt, thậm chí chuẩn bị kỹ càng động thủ.

Dù sao triều hội Đại Minh, là nổi tiếng có thể động thủ.

Các vị đại thần ngay tại điện đánh người, cũng không phải chuyện hiếm lạ.

Lương Thế Hiền nghênh đón các ánh mắt thù địch, trên mặt lại lộ ra biểu tình vô cùng bình tĩnh: “Hắc, chư vị, các vị nói không tranh lợi cùng dân chúng, kỳ thực chính là các vị đang tranh lợi với triều đình, tranh lợi với quốc khố.”

Các vị quan viên: “Ta không phải, ta không có!”

Lương Thế Hiền: “Thôi vậy, chuyện này, ta cũng không muốn nhiều lời, dù sao nói các vị cũng sẽ không thừa nhận, một bộ dạng trung thần ái quốc, trên thực tế người người đều chỉ tính toán vì bản thân mình.”

Chu Do Kiểm nghe được câu này, ủy khuất đến mức thiếu chút nữa khóc thành tiếng: Lương ái khanh nói hay a.

Tuy nhiên, chỉ nói như vậy, là vô dụng.

Tất cả mọi người đều biết, kể cả Chu Do Kiểm cũng biết, đám quan viên này da mặt cực dày, chỉ dựa vào giảng đạo lý là không có cách nào đánh bại bọn họ. Nếu bọn họ có một chút xíu giảng đạo lý, thì làm sao có thể nói ra bốn chữ không biết xấu hổ “tranh lợi cùng dân chúng” này.

Lương Thế Hiền duỗi ngón tay chỉ vào một vị quan viên cầm đầu, cười nói: “Ta biết ngươi, ngươi bỏ ra bổng lộc cao, từ chỗ của ta đào đi một vị kỹ thuật giám đốc mũ lam, vị giám đốc kia họ Trịnh, ngươi dựa vào hắn, xây dựng nên một nhà xưởng phân bón.”

Vị quan viên bị chỉ không hề tỏ ra lúng túng, ngược lại tỏ vẻ đắc ý: “Không sai! Trịnh chưởng quầy là ta đào tới, thế nào? Hắn ở chỗ ngươi, bổng lộc quá thấp, ta vừa mở miệng, hắn liền đến chỗ ta, cầm mười lượng bạc một tháng mà ta cho, giúp ta xây dựng nhà xưởng phân bón ở Thiên Tân, thế nào? Không phục? Vậy ngươi bỏ ra bổng lộc cao hơn mà đào hắn trở về đi, hừ! Vừa muốn ngựa chạy, lại không muốn cho ngựa ăn cỏ…”

Lương Thế Hiền cười khẩy một tiếng: “Ngươi tin hay không, ta nói một câu, hắn liền từ chức khỏi nhà xưởng của ngươi, trở về nhà xưởng phân bón của ta?”

Vị quan viên kia hiển nhiên không tin: Hắn bỏ ra mười lượng bạc một tháng mời Trịnh chưởng quầy đó! Lúc ấy Trịnh chưởng quầy ra vẻ cảm ân lắm, vui vẻ giúp hắn xây dựng nhà xưởng, sao có thể bởi vì một câu nói của Lương Thế Hiền liền bỏ đi?

Quan viên cười lạnh: “Thật sao? Ta ngược lại muốn xem ngươi làm được hay không.”

Lương Thế Hiền vươn tay, lại chỉ vào một vị quan viên khác: “Ta cũng nhớ kỹ ngươi, ngươi bỏ tiền mời đi từ chỗ ta một vị kỹ thuật chủ quản họ Lý, trở về mở một nhà xưởng dệt hơi nước.”

Vị quan viên kia cười lạnh: “Không sai! Thế nào? Ta có tiền, ta mời nổi.”

Lương Thế Hiền mỉm cười: “Lý chủ quản đi đến chỗ ngươi, làm tổng chưởng quầy đúng không? Còn giúp ngươi giải quyết nguyên vật liệu thép để chế tạo động cơ hơi nước, hắn còn mang theo một đội ngũ kỹ thuật đi qua, giúp ngươi giải quyết vấn đề kỹ thuật của động cơ hơi nước.”

Quan viên đắc ý: “Lý chưởng quầy là nhân tài, giúp ta bớt không ít việc, ngươi ngay cả nhân tài như vậy cũng giữ không được, chứng tỏ ngươi không được lòng người.”

Lương Thế Hiền cười hắc một tiếng: “Có một loại khả năng này không, hắn là ta phái đi, mà không phải ngươi đào đi?”

Sắc mặt vị quan viên kia cứng đờ, nhưng rất nhanh khôi phục như thường: “Đương nhiên là không thể! Hắn là thấy bổng lộc ta cho cao mới đến chỗ ta.”

Lương Thế Hiền cười ha ha: “Tốt lắm! Các ngươi cứ tự tin là được.”

Hắn xoay người, thi lễ với Chu Do Kiểm: “Hoàng thượng, năm ngày sau vào lúc lâm triều, nếu những vị quan viên này còn có ý kiến đối với thuế giá trị gia tăng, chúng ta cứ đồng ý với bọn họ, không thu thuế giá trị gia tăng nữa.”

Chu Do Kiểm kinh hãi: “Hả? Sao có thể như vậy được?”

Lương Thế Hiền nháy mắt: “Vi thần cảm thấy, năm ngày sau, bọn họ đều sẽ hối hận.”

Các vị quan viên nghị luận ầm ĩ: “Nói hươu nói vượn!”

Lương Thế Hiền: “Thật sao? Hạ quan kiến nghị, sau hôm nay chư vị đại nhân tan triều trở về, nhanh chóng đến nhà xưởng nhìn xem, những vị kỹ thuật chủ quản, tổng chưởng quầy kia, bọn họ còn ở đó hay không, nếu bọn họ chạy mất rồi, nhà xưởng của các vị có thể vận hành không nổi a.”

Các quan viên làm sao có thể tin được.

Tuy nhiên, loại chuyện miễn thuế này, bọn họ cũng biết tranh cãi ở trên triều đình một ngày là sẽ không có kết quả, nhất định phải cãi nhau thật nhiều trận mới có thể giải quyết, hôm nay đã cãi nhau đủ rồi, không vội, lần sau lại cãi tiếp.

Tảo triều kết thúc, bá quan giải tán.

Một vị quan viên mở nhà xưởng ở Thuận Thiên phủ, vừa mới trở về phủ đệ, còn chưa kịp làm chuyện khác, liền thấy một gia đinh chạy tới, vội vàng hô: “Lão gia, đại sự không tốt, chưởng quầy ở nhà xưởng mới của chúng ta, đột nhiên bỏ bê công việc không làm nữa.”

“Cái gì?” Vị quan viên kia kinh hãi: “Vì sao?”

“Hắn cũng không nói vì sao, chỉ nói có chút việc phải xử lý, sau đó liền niêm phong số vàng bạc mà lão gia ngài cho, đặt ở trên bàn một văn tiền cũng không lấy, trực tiếp rời đi.”

Trong nháy mắt vị quan viên kia hoảng hốt, nhà xưởng mới mọi thứ đều mới, đủ loại kỹ thuật mới mà hắn nhìn cũng không hiểu, nếu như không có vị chưởng quầy mũ lam kia, nhà xưởng này căn bản vận hành không nổi a.

Hắn vội vàng hô: “Nhanh, mau đưa ta đi xem.”

Vội vàng chạy ra khỏi phủ, vừa mới chạy đến đường lớn, liền nhìn thấy từ trong phủ đệ đối diện cũng có một vị quan viên chạy ra, chính là người cùng hắn tạo áp lực muốn không nộp thuế ở trên triều đình, người nọ cũng vẻ mặt hoảng sợ.

Hai người vừa nhìn thấy bộ dạng của đối phương liền biết, vị chưởng quầy mũ lam của đối phương cũng chạy mất rồi.

“Mẹ kiếp, cái tên Lương Thế Hiền kia giăng bẫy hại chúng ta.”

“Chưởng quầy mũ lam thật sự là do hắn phái tới?”

“Chó má, sao có thể như vậy được! Rõ ràng là ta bỏ tiền ra đào người mà.”

“Không có hắn, nhà xưởng mở không nổi a.”

“Mẹ nó, kỹ thuật đều nằm trong tay hắn.”

Hai vị quan viên vội vàng chạy về nhà xưởng, chạy hết một con đường, liền nhìn thấy rất nhiều người đều chạy ra ngoài, con hẻm hai bên toàn là quan to trong kinh thành ở, cùng bọn họ là một phe gây áp lực muốn không nộp thuế, hiện tại đám người này đều đang chạy ra ngoài.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Ta nghe gia đinh nói, vị chưởng quầy nhà ta, là vào lúc chúng ta đang mở triều hội liền từ chức rời đi.”

“Vị chưởng quầy nhà ta cũng vậy, lúc hắn đi, ta đang cùng Lương Thế Hiền cãi nhau đây.”

“Lương Thế Hiền làm cách nào vậy? Hắn còn đang cùng chúng ta cãi nhau, chưởng quầy bên này đã từ chức rồi? Mẹ nó! Truyền tin bằng bồ câu cũng không nhanh như vậy.”

Một đám người không hiểu ra sao, không thể lý giải được.

Bọn họ chạy về nhà xưởng của mình, liền nhìn thấy bức thư mà vị chưởng quầy mũ lam để lại: “Về nhà thăm người thân, năm ngày sau trở lại.”

Bọn họ vừa nhìn liền hiểu, Lương Thế Hiền nói là “năm ngày sau”, mà những vị chưởng quầy này để lại thư cũng là “năm ngày sau”.

Rõ ràng, đây là uy hiếp!

Năm ngày sau nếu bọn họ ở trên triều đình nhận thua, chư vị chưởng quầy sẽ thật sự trở về, nếu bọn họ ở trên triều đình tiếp tục đối nghịch cùng Lương Thế Hiền, chư vị chưởng quầy chỉ sợ sẽ không trở lại nữa.

“Mẹ nó chứ!”

Các vị quan viên một trận chửi ầm lên.

Mắng chửi xong, năm ngày sau, tất cả mọi người trên triều đình đều nhất trí biểu thị, thuế giá trị gia tăng rất cần thiết, có lợi đối với sự phát triển của quốc gia, mọi người đừng làm loạn nữa, phải vì quốc gia mà suy nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment