Chương 1352: Hết thuốc nổ rồi sao?
Chương 1352: Hết thuốc nổ rồi sao?
Vừa khai hỏa, A Tề Cách đã phát hiện bản thân không thể nào chỉ huy nổi nữa rồi.
Bởi vì trước sau trái phải, bốn phương tám hướng đều tràn ngập khói đặc, nào là khói đen, khói trắng, bụi đất...
Tiếng động cũng không truyền đi xa được, tiếng nổ long trời lở đất khiến cho toàn bộ thành trì và khu vực xung quanh trăm mét như đang nhảy disco. Hắn ghé sát tai thân binh bên cạnh, dùng sức gào thét, thân binh mới có thể nghe được hắn nói gì.
Sau đó, tên thân binh kia chạy đi truyền lệnh, vừa chạy ra khỏi "hầm tránh bom" chưa được ba trượng, đã "ầm" một tiếng bay lên trời.
A Tề Cách: "..."
Thôi được rồi, lệnh cứ khỏi truyền đi, dù sao truyền đi cũng vô dụng, chỉ có thể đợi đối phương oanh tạc xong đợt này.
Tiếng nổ liên miên không dứt, trên bầu trời, bom từ trên không trung liên tục ném xuống, loại oanh tạc này, căn bản là không cần tính toán chi phí.
Chỉ trong chốc lát, cũng không biết đã tiêu tốn bao nhiêu thuốc nổ.
Ở phía xa xa quan sát, bây giờ Lư Tượng Thăng mới biết thứ khí cầu này là binh khí gì, sau khi xem xong, cả người ngây ngốc.
Trước đây, hắn từng xem qua mấy quyển tạp chí, cái gì mà xe sắt lớn, thuyền lớn, hỏa pháo kỳ quái gì đó, ít nhiều gì hắn cũng có thể nghĩ ra được một chút biện pháp để chống cự, đối kháng. Cho dù đánh không lại, cũng còn một chút biện pháp để chống lại.
Thế nhưng hiện tại, nhìn thấy Thiên Không doanh thể hiện, hắn hoàn toàn không nghĩ ra nổi môt chút biện pháp đối phó, không thể nghĩ ra!
Nếu như đổi lại là hắn ở vào vị trí của A Tề Cách, nên làm thế nào đây?
Lư Tượng Thăng khổ sở suy nghĩ một hồi lâu, thở dài một tiếng: "Xong đời!"
Cao Khởi Tiềm đứng bên cạnh hắn cũng đang run lẩy bẩy: "Cái này... cái này... Đấu pháp quỷ gì đây... Nếu như...nếu như bọn chúng dùng cách này oanh tạc kinh thành... vậy thì..."
Lư Tượng Thăng khẽ thở dài một hơi: "Tường thành kinh thành sẽ trở nên vô dụng, Tử Cấm Thành cũng vậy."
Cao Khởi Tiềm "bịch" một tiếng ngã nhào xuống đất.
Cùng lúc đó...
Lý Đạo Huyền đang ở trên trời đánh Tuý Quyền.
Những khinh khí cầu khác đều đã tiến vào "trạng thái oanh tạc", Lý Đạo Huyền vẫn còn đang loạng choạng điều khiển phương hướng, cẩn thận đừng để va phải quân mình, đây quả thực là một môn học vấn.
Bay a bay, Lý Đạo Huyền rốt cuộc cũng bay tới ngay phía trên thành Đại Lăng Hà.
Vốn định ném xuống mấy quả bom, nhưng lúc này, phía dưới đã toàn là khói bụi, từ trên trời nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy một mảng khói đen cuồn cuộn.
Như vậy hẳn là rất nhàm chán!
Nên hình dung tâm trạng này thế nào nhỉ? Giống như lúc chơi game, nếu một phát súng bắn ra có thể giết chết một tên địch, bạn sẽ rất có cảm giác thành tựu.
Nhưng nếu như hướng về phía một vùng mơ hồ dùng súng máy bắn loạn xạ, phải đợi sau đó mới biết được có bắn chết địch hay không, thì hoàn toàn không tìm thấy cảm giác sảng khoái.
Cái này gọi là "cảm giác thu hoạch" không đủ!
"Diablo 3" vì để tăng cảm giác thu hoạch của người chơi, còn cố ý đem con số sát thương khi đánh quái vật, phóng to, in đậm, tô đen, nhảy ra ngoài.
Lý Đạo Huyền nhìn khói bụi cuồn cuộn, lười ném bom, đợi! Ta cứ đợi!
Rất nhanh, đợt oanh tạc đầu tiên của Thiên Không doanh kết thúc.
Tất cả khinh khí cầu đều không còn bom, tiếng nổ tạm dừng, đất trời yên tĩnh trở lại, không còn tiếng nổ chói tai nữa, chỉ còn nghe thấy trong khói bụi có tiếng kêu cha gọi mẹ của Bát Kỳ Đại Thanh.
Doanh trưởng Thiên Không doanh lấy ra một cái loa sắt hô: "Trở về!"
Thiên Không doanh bắt đầu rút lui...
Khói bụi bắt đầu dần dần tan đi, tầm nhìn càng ngày càng tốt.
A Tề Cách chui ra từ trong hầm tránh bom, ngẩng đầu nhìn về phía trước, xuyên qua làn khói bụi, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy một đám khinh khí cầu đầy màu sắc đang bay xa, không khỏi hừ lạnh một tiếng: "Oanh tạc xong rồi? Hết thuốc nổ rồi sao? Ta không tin, quy mô oanh tạc lớn như vậy, thuốc nổ của các ngươi chịu nổi. Hừ hừ, thuốc nổ của các ngươi không trụ nổi nữa, nhưng hầm tránh bom của ta vẫn còn trụ được, hahaha."
Hắn còn đang cười đắc ý, lại không chú ý tới, ngay phía trên đầu, trên một đám khói bụi, vẫn còn một chiếc Thiên Không số 7, Lý Đạo Huyền còn ở lại đây chưa đi.
Vừa rồi khói bụi quá lớn, y không muốn không có "cảm giác thu hoạch", nên không ném một quả bom nào, sau đó Thiên Không doanh rút lui, y cũng không đi theo.
Dù sao y là Thiên Tôn, hơi tùy hứng một chút không nghe chỉ huy, cũng sẽ không có ai trách y.
Kết quả, y cứ thế lơ lửng trên một đám khói bụi, cho đến khi chủ lực rút lui, A Tề Cách cũng từ trong một "hầm tránh bom" chui ra, y vẫn còn ở ngay phía trên.
Lý Đạo Huyền cúi đầu nhìn xuống, ồ, sương mù hình như nhạt đi rồi, có thể nhìn thấy mặt đất.
"Ơ kìa? Tên kia mặc một bộ giáp rất ngầu, nhìn có vẻ là tướng lĩnh Mãn Thanh." Lý Đạo Huyền: "Cảm giác thu hoạch không phải đến rồi sao?"
Dùng tốc độ nhanh nhất châm ngòi một quả bom, ném xuống dưới.
Tên xui xẻo A Tề Cách này còn chưa biết trên đỉnh đầu mình còn một chiếc khinh khí cầu chưa đi, vừa mới nói xong một câu: "Bọn chúng hết thuốc nổ rồi!"
Liền nghe thấy "bịch" một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống mặt đất cách hắn vài mét.
A Tề Cách quay đầu nhìn, liền nhìn thấy trong khói bụi hình như có tia lửa đang cháy.?
Trên đỉnh đầu A Tề Cách chậm rãi hiện ra một dấu hỏi chấm, sau đó, 0,5 giây sau, hắn đột nhiên phản ứng lại, bom! Trong lúc bận rộn, không kịp nghĩ nhiều, liền bổ nhào về phía cửa hầm tránh bom như hổ xuống núi...
Ngay khoảnh khắc hắn bay lên giữa không trung, quả bom cũng đồng thời phát nổ.
"Ầm!"
Sóng xung kích cực lớn, khuếch tán về phía xung quanh, mấy tên lính cùng A Tề Cách từ trong hầm tránh bom đi ra, đồng thời bị vụ nổ cuốn vào, cả người bay lên.
May mắn là A Tề Cách nhảy lên nhanh, sóng xung kích của vụ nổ vừa vặn đẩy hắn từ phía sau một cái, giúp hắn tăng tốc, bay vào trong hầm tránh bom, còn trượt dài trên mặt đất, trán "rầm" một tiếng đập vào vách tường hầm tránh bom.
Đợi đến khi hắn xoa đầu quay lại, mới phát hiện cửa hầm tránh bom đất đá sụp đổ, một lượng lớn đá và bùn đất, trong nháy mắt đã chặn cửa hầm tránh bom lại.
Hóa ra, cái gọi là "hầm tránh bom" của hắn, kỳ thực chính là một gian nhà đá rất kiên cố, vì để gia cố, lại phủ lên trên nhà một lớp bùn đất.
Kết quả là sau khi nổ một cái, bùn đất nới lỏng, toàn bộ sập xuống chặn cửa ra vào.
A Tề Cách hoảng sợ, vội vàng xông đến cửa, dùng sức đẩy, nhưng đẩy không nổi, căn bản đẩy không nổi...
Hắn cứ như vậy, bị nhốt trong căn phòng nhỏ tối tăm!
Lý Đạo Huyền trên bầu trời nắm chặt tay: "Yeah! Nổ trúng rồi, hahaha, cảm giác thu hoạch max level."
Cái này và việc chơi game tiêu diệt boss địch có gì khác biệt?
Không có!
Sảng khoái muốn chết có được hay không.
Được rồi, bây giờ có thể trở về một cách mỹ mãn.
Lý Đạo Huyền cũng bắt đầu quay về...
Ngay khi y vừa bay về phía sau một đoạn ngắn, mệnh lệnh thứ hai của Tào Văn Chiếu lại đến: "Pháo binh doanh, khai hỏa."