Chương 1380: Ngươi Thành Phản Tặc Rồi
Chương 1380: Ngươi Thành Phản Tặc Rồi
Thôn Cao Gia trong khoảng thời gian gần đây, trọng tâm đều đặt vào trên biển cả.
Mà ở trên lục địa...
Chu Do Kiểm đang điên cuồng tìm kiếm tung tích Chu Duật Kiện.
“Tổng binh duyên hải Tào Văn Chiếu chạy đi đâu rồi?” Chu Do Kiểm phẫn nộ hỏi: “Bảo hắn đi đi thu thập thuỷ sư Trịnh Chi Long, tại sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có tin tức gì?”
Tào Hoá Thuần vội vàng an ủi: “Hoàng thượng, biển rộng mênh mông, không giống như lục địa. Thuỷ sư một khi xuất chinh, mấy tháng không có tin tức gì là chuyện bình thường.”
Chu Do Kiểm chỉ đành phải đổi hướng trút giận: “Trịnh Chi Long quả nhiên bản tính khó dời, vậy mà dám ủng lập Chu Duật Kiện, công nhiên mưu phản.”
Chu Do Kiểm vỗ bàn nổi giận lôi đình, đối với hắn mà nói, thân vương mưu phản là không thể tiếp nhận, so với loại Sấm Vương càng thêm đáng ghét hơn: “Lúc trước không nên chiêu an tên giặc hèn hạ này, là ai chiêu an hắn?”
Tào Hoá Thuần nhỏ giọng nói: “Tổng đốc Lưỡng Quảng Hùng Văn Xán.”
Chu Do Kiểm nói: “Cách chức Hùng Văn Xán bắt giữ tra hỏi.”
Tào Hoá Thuần: “Hoàng thượng không thể, Trịnh Chi Long kia ở vùng duyên hải Phúc Kiến cũng có cứ điểm, chỉ dựa vào một mình tuần phủ Phúc Kiến là không đối phó được, nhất định phải tổng đốc Lưỡng Quảng cũng xuất binh hỗ trợ, tập hợp sức mạnh mấy tỉnh, mới có thể cùng Trịnh Chi Long đánh một trận, lúc này mà ngài cách chức Hùng Văn Xán, e rằng bất lợi cho chiến sự.”
Chu Do Kiểm nổi giận: “Lúc này mà không cách chức Hùng Văn Xán, vạn nhất hắn cùng Trịnh Chi Long là một phe thì phải làm sao?”
Tào Hoá Thuần: “Cái này... đường đường là tổng đốc Lưỡng Quảng, hẳn là không đến mức...”
Lời hắn vừa dứt, bên ngoài có một tiểu thái giám trẻ tuổi chạy vào, chính là thái giám thân cận của Chu Do Kiểm, tên là Vương Thừa Ân, hắn lớn tiếng kêu lên: “Hoàng thượng, đại sự không ổn rồi. Con trai phúc vương Chu Thường Tuân là Chu Do Tung phản rồi, hô lên khẩu hiệu giống hệt Chu Duật Kiện, nói ‘Hôn quân hại nước, còn nói đổi hắn làm hoàng đế còn hơn ngài làm’.”
“Hít!” Chu Do Kiểm hít vào một ngụm vịt quay Bắc Kinh: “Phúc... Phúc vương Chu Thường Tuân, tên mập ú ba trăm cân kia, con trai hắn vậy mà cũng dám tạo phản? Phúc vương rõ ràng sợ chết như vậy, tại sao lại sinh ra một đứa con trai là phản tặc vậy?”
Vương Thừa Ân mặt như đưa đám nói: “Ngài hỏi nô tài, nô tài cũng không biết a.”
Chu Do Kiểm kinh ngạc vạn phần: “Tuần phủ Hà Nam Phàn Thượng Hiên đâu? Bên cạnh Phúc vương chỉ có năm trăm hộ quân, chỉ với số người này, tuần phủ Hà Nam Phàn Thượng Hiên hẳn là có thể một tay dẹp loạn được chứ.”
Vương Thừa Ân khổ sở nói: “Tuần phủ Hà Nam Phàn Thượng Hiên tuyên bố ủng hộ Chu Do Tung.”
Chu Do Kiểm lảo đảo lui về sau mấy bước...
Lần này ngay cả Tào Hoá Thuần cũng cảm thấy lúng túng, hắn vừa mới nói, đường đường là tổng đốc Lưỡng Quảng hẳn là sẽ không liên thủ với Trịnh Chi Long, nào ngờ đảo mắt lại có thêm một vị tuần phủ tạo phản.
Chu Do Kiểm: “Hắn điên rồi sao? Vậy mà nói trẫm là hôn quân? Hắn một tên chỉ biết ăn như heo, nếu thật sự ngồi lên ngôi vị hoàng đế, sẽ chỉ càng hôn quân hơn trẫm.”
Tào Hoá Thuần: “Phúc vương là heo, con trai hắn Chu Do Tung không phải a.”
“Điều binh!” Chu Do Kiểm gầm lên: “Nhanh chóng điều binh đi dẹp loạn bọn họ, trong địa phận Hà Nam có thể điều động binh mã nào? Có ai có quan hệ không tốt với Phàn Thượng Hiên?”
Tào Hoá Thuần: “Tổng binh Hà Nam Cao Kiệt, hình như có chút bất hoà với Phàn Thượng Hiên.”
Chu Do Kiểm đại hỉ: “Cao Kiệt ở đâu?”
Tào Hoá Thuần: “Ở thành Đại Lăng Hà, đang chờ hoàng thượng ra lệnh một tiếng, là có thể tấn công Thẩm Dương.”
Nói đến đây, Tào Hoá Thuần khéo léo dừng một chút...
Bởi vì, Cao Kiệt ở thành Đại Lăng Hà đã dừng lại rất lâu rồi, chính là bởi vì hoàng đế cùng phái chủ chiến giận dỗi, sống chết không chịu hạ lệnh tấn công Thẩm Dương, cho nên Cao Kiệt mới có thể vẫn luôn kẹt ở đó tiến thoái lưỡng nan, giống như là bị kẹt bug vậy.
Trong miệng Tào Hoá Thuần tuy không nói, nhưng Chu Do Kiểm lại giống như nghe thấy hắn đang nói “Ngài xem đi, ngài không cho quân đội tấn công, Cao Kiệt vẫn luôn đóng quân ở Liêu Đông, kết quả binh lực Hà Nam trống rỗng, cho nên mới cho tên thân vương kia cơ hội tạo phản”.
Kỳ thật, với tính cách của Tào Hoá Thuần, là tuyệt đối không có khả năng nói ra lời này.
Nhưng Chu Do Kiểm không biết vì sao, lại cảm thấy hắn đang nói.
Hắn thậm chí cảm thấy Vương Thừa Ân cũng đang nói, quay đầu nhìn lại, đám thái giám bên cạnh giống như đều đang nói như vậy, cột trụ trong ngự thư phòng cũng đang nói, nóc nhà cũng đang nói, cửa sổ cũng đang nói, mỗi một miếng ngói trên mái nhà đều đang nói.
Âm thanh ngập trời, đều đang nói với hắn: “Hôn quân a!”
“A a a a!”
Chu Do Kiểm nổi giận: “Cút hết ra ngoài cho trẫm, tất cả đều cút ra ngoài, trẫm muốn yên tĩnh.”
Tào Hoá Thuần vội vàng rụt cổ lại, kéo theo Vương Thừa Ân lui ra khỏi phòng.
Vừa mới đi ra ngoài, liền nghe thấy tiếng đập chén.
...
Hà Nam, Lạc Dương, tên mập ú ba trăm cân Phúc vương Chu Thường Tuân đang ăn uống vui vẻ.
Hôm nay ăn cũng là mỹ thực Thiên Tôn ban cho từ trên trời xuống, tên rất kỳ quái, gọi là “Tôm ôm trứng”, trên bao bì còn viết “Đặc sản nổi tiếng Thành Đô”, nhưng mấy vị mưu sĩ đến từ Thành Đô trong Phúc vương phủ, đều chưa từng nghe nói qua món ăn vặt này.
Phúc vương cũng mặc kệ, dù sao thì tiên vật mà Thiên Tôn ban cho, vậy nhất định là Thành Đô trên trời, không phải Thành Đô của phàm trần.
Hắn đang ăn uống vui vẻ, liền thấy tuần phủ Hà Nam Phàn Thượng Hiên đi đến, mỉm cười vẫy tay với hắn: “Phúc vương điện hạ, lại ăn nữa à? Gần đây có béo lên chút nào không?”
Chu Thường Tuân tỏ ra buồn bực nói: “Lại tăng thêm hai mươi mấy cân, haiz, bản vương muốn giảm béo, nhưng mà mỹ thực tiên giới nhiều như vậy, ăn không hết, căn bản là ăn không hết. Phàn đại nhân có muốn thử không? Cái tôm ôm trứng này...”
Phàn Thượng Hiên mỉm cười lắc đầu: “Ta đến để nói chuyện chính sự.”
“Chuyện chính sự?” Chu Thường Tuân: “Còn chuyện chính sự gì để nói? Bản vương đã đem tất cả ruộng đất, toàn bộ bán rẻ cho thôn uỷ hội rồi, hiện tại bản vương chỉ còn lại một cái vương phủ, cái gì khác cũng không có, đang cân nhắc đầu tư làm chút buôn bán nhỏ đây... Chu Tồn Cơ nói muốn dẫn ta cùng hắn làm một tuyến đường sắt dân doanh, ta đang suy nghĩ có nên hợp tác với hắn hay không.”
Phàn Thượng Hiên cười nói: “Chuyện ta đến nói hôm nay, nói nghiêm túc ra, kỳ thật là một cái thông báo.”
Chu Thường Tuân: “Thông báo gì?”
Phàn Thượng Hiên: “Ta đến thông báo, ngươi đã là phản tặc rồi.”
“Cái gì?” Chu Thường Tuân thất kinh: “Chuyện gì vậy? Bản vương lúc nào thì thành phản tặc? Bản vương vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời Thiên Tôn, chưa từng làm chuyện gì xấu, làm sao lại thành phản tặc? Phàn đại nhân, ngươi đừng có hại bản vương.”
Phàn Thượng Hiên: “Không phải nói ngươi phản Thiên Tôn, là nói ngươi phản triều đình.”
Trên đỉnh đầu Chu Thường Tuân chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi cực lớn: “?”
Phàn Thượng Hiên: “Con trai ngươi là Chu Do Tung tạo phản, ngươi không biết sao? Nó đều đã phản rồi, ngươi là cha nó, làm sao thoát khỏi liên quan.”
“Phốc!” Chu Thường Tuân phun ra một miếng tôm ôm trứng, dọa Phàn Thượng Hiên phải né sang một bên: “Bẩn chết đi được, đừng có phun lung tung.”
Phàn Thượng Hiên thấy bộ dạng hoàn toàn không biết tình hình của hắn, không khỏi bật cười: “Ta đoán là ngươi không biết, cho nên mới đặc biệt đến thông báo cho ngươi. Con trai ngươi Chu Do Tung ở trường học của Cố Viêm Vũ học được chút gì đó, vẫn luôn là phái cấp tiến cải cách, mấy ngày trước, nó tập hợp một đám học sinh, chính mình dẫn đầu, lên án hoàng đế, còn nói ra lời tuyên bố ‘Hoàng đế không bằng để ta làm, còn hơn Chu Do Kiểm làm’.”
Phàn Thượng Hiên nói: “Ta cảm thấy lời nó nói hình như rất có đạo lý, nên dứt khoát tuyên bố ủng hộ nó.”
Chu Thường Tuân: “Hù chết ta, thì ra là phản triều đình, không phải phản Thiên Tôn, tim ta đập thình thịch, kết quả là sợ bóng sợ gió một hồi. Đã là phản triều đình, vậy thì nó thích phản thì phản thôi, liên quan gì đến ta? Nào nào nào, ăn một miếng tôm ôm trứng không?”