Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 1384 - Chương 1384: Nhà Xưởng Mới Của Hạ Phùng Thánh

Chương 1384: Nhà xưởng mới của Hạ Phùng Thánh Chương 1384: Nhà xưởng mới của Hạ Phùng Thánh

Chu Do Kiểm tức giận không chịu nổi!

Hắn cảm thấy bản thân tuyệt đối không phải hôn quân, tuyệt đối có thể coi là minh quân. Thế nhưng hắn đường đường minh quân như vậy, lại vướng phải một đám đại thần phế vật, không có một ai có thể giúp đỡ hắn, tất cả đều là đám rác rưởi ăn no chờ chết, cứt chó.

Nghĩ tới đây, Chu Do Kiểm đột nhiên nhớ tới, trên thế giới này người nên giúp hắn bài ưu giải nạn nhất, hẳn là thủ phụ mới đúng? Bằng không thì còn gọi là thủ phụ cái gì?

Chu Do Kiểm quay sang người bên cạnh hỏi: “Hạ Phùng Thánh đâu? Hắn đang làm gì? Sao không giúp trẫm giải quyết những việc tào lao này?”

Tào Hóa Thuần vội vàng lại gần, thấp giọng nói: “Hạ đại nhân đang giúp ngài kiếm tiền.”

“Ồ? Đang kiếm tiền sao?” Lửa giận của Chu Do Kiểm hơi dịu đi một chút, giúp hắn kiếm tiền chính là hiền thần: “Những ngày này hắn đang làm gì?”

Tào Hóa Thuần thấp giọng nói: “Hạ đại nhân gần đây đang xây dựng một loại nhà xưởng mới, hình như là gọi là… xưởng nước máy.”

Chu Do Kiểm: “???”

Hai chữ “nước máy”, khiến Chu Do Kiểm không hiểu lắm: “Đây là vật gì? Có tác dụng gì?”

Tào Hóa Thuần: “Lão nô cũng không hiểu, hay là hoàng thượng tự mình đi xem?”

Chu Do Kiểm lắc đầu: “Chu Duật Kiện và Chu Do Tung lần lượt mưu phản, trẫm không có tâm trạng đi xem cái gì gọi là nước máy, ngươi đi xem đi, xem kỹ càng cẩn thận, sau đó hồi cung báo cáo lại cho trẫm.”

Tào Hóa Thuần: “Lão nô nhất định xem cho kỹ càng cho bệ hạ.”

Tâm trạng Chu Do Kiểm không tốt, hồi cung. Hiện tại hắn chính là điển hình của trà không muốn, cơm không muốn, chỉ muốn chờ tin tức mỹ nam phong trần Cao Kiệt bình định Chu Do Tung truyền về, đúng rồi, còn có cả tin tức tổng binh duyên hải Tào Văn Chiếu đánh bại Trịnh Chi Long, bắt được Chu Duật Kiện.

Hai tin tức này không về, hắn không muốn làm cái gì hết.

Tào Hóa Thuần phụng mệnh, đi về phía “xưởng nước máy” Hạ Phùng Thánh xây dựng.

Nhà xưởng nước máy của Hạ Phùng Thánh, được xây dựng trên Vạn Tuế Sơn (công viên Cảnh Sơn ngày nay), tên ngọn núi này còn được gọi là Môi Sơn.

Nguyên nhân là do thời Minh triều sơ khai, để phòng ngừa Nguyên triều bao vây Yên Kinh, khiến trong thành không có nhiên liệu để sử dụng, bèn chất lượng lớn than đá trên Vạn Tuế Sơn, vì vậy nó có biệt danh là Môi Sơn.

Về sau, Đại Minh triều càng ngày càng vững chắc, tự nhiên cũng không còn chất than ở đây nữa, mà biến nó thành hậu hoa viên của hoàng gia.

Tào Hóa Thuần leo dốc núi một hồi lâu, leo lên đỉnh dốc, liền thấy Hạ Phùng Thánh, Lương Thế Hiền đang đứng bên cạnh một bể chứa nước khổng lồ nói chuyện phiếm

Tào Hóa Thuần: “Hạ đại nhân, Lương đại nhân, hai vị rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Nơi này chính là Vạn Tuế Sơn, không thể tùy tiện xây dựng thứ gì trên núi.”

Lương Thế Hiền cười nói: “Tào công công, Vạn Tuế Sơn tuy là vườn hoa của hoàng gia, nhưng thời kì đầu lập quốc, đã từng chất than ở đây để phòng ngừa bất trắc, cũng có nghĩa là, ngọn núi này cũng có thể sử dụng cho mục đích quân sự. Nhà xưởng nước máy tôi và Hạ đại nhân làm ở đây, cũng có tác dụng quân sự rất lớn.”

Nghe nói nơi này từng được sử dụng cho mục đích quân sự vào thời kì đầu lập quốc, Tào Hóa Thuần cũng không còn gì để nói. Đại Minh triều là một quốc gia rất coi trọng “tổ chế”.

Các quan lại rất thích lấy tổ chế ra để nói chuyện, hoàng đế nếu có gì vi phạm tổ chế, cũng sẽ bị các quan lại mắng té tát, một thái giám như hắn đương nhiên càng không dám nói gì.

Tào Hóa Thuần chỉ đành hỏi: “Cái bể chứa nước lớn này… có tác dụng gì, chỉ dùng để chứa nước thôi sao?”

Lương Thế Hiền: “Không chỉ là chứa nước, nó còn có thể đưa nước đến từng nhà, sau này muốn dùng nước, cũng không cần tự mình ra sông, ra giếng gánh nữa, chỉ cần vặn vòi một cái, nước sẽ tự chảy ra, vì vậy nó được gọi là ‘nước máy’.”

Tào Hóa Thuần: “???”

Lương Thế Hiền: “Đi theo ta.”

Hắn dẫn Tào Hóa Thuần đi từ bể chứa nước trên đỉnh núi xuống, đi đến sườn núi.

Nơi này có một ống cong kỳ quái, bên trên còn có một cái chốt kỳ quái, Lương Thế Hiền xoay chốt một cái…

Ống cong lập tức phun ra nước.

Lương Thế Hiền đưa tay ra dưới ống cong, rửa tay một cái, sau đó dùng hai tay ướt xoa xoa lên áo bào thái giám của Tào Hóa Thuần: “Thế nào, công công? Thứ này dùng tốt chứ?”

Tào Hóa Thuần: “Hả? Hả? Hình như… thật sự rất dễ dùng… Nhưng mà, ngươi dùng quần áo của ta lau tay làm gì?”

Lương Thế Hiền: “Ta không muốn dùng quần áo của mình lau, đương nhiên là dùng của ngươi.”

Tào Hóa Thuần: “…”

Thật là cứng họng!

Rất muốn nổi giận, nhưng Tào Hóa Thuần cũng coi như là một thái giám nổi tiếng hiền lành, cố nhịn xuống cơn giận này, cũng đưa tay ra dưới ống cong rửa tay, vừa định xoa lên người Lương Thế Hiền để gỡ lại thể diện, liền thấy Lương Thế Hiền vèo một cái né ra xa.

Tào Hóa Thuần chỉ đành quay người, xoa xoa lên người tiểu thái giám bên cạnh.

Tiểu thái giám không dám né, chỉ có thể ngoan ngoãn làm khăn lau tay.

Tào Hóa Thuần tò mò hỏi: “Nước này từ đâu ra? Tại sao chỉ cần vặn cái chốt này, nước liền chảy mãi không ngừng?”

Lương Thế Hiền: “Ngươi xem, nơi này có một đường ống… Nó kéo dài đến tận bể chứa nước trên đỉnh núi. Dựa theo nguyên lý ‘nước chảy chỗ trũng’, bất cứ nơi nào thấp hơn bể chứa nước kia, chỉ cần ống dẫn tới, nước đều có thể tới được.”

Tào Hóa Thuần: “A? Hả? Thứ tốt! Thật sự là thứ tốt.”

Hắn lúc này mới hiểu rõ tại sao Hạ Phùng Thánh và Lương Thế Hiền lại muốn làm cái thứ này trên Cảnh Sơn, trong phạm vi tường thành của kinh thành, nơi cao nhất chính là Cảnh Sơn. Dựa theo nguyên lý “nước chảy chỗ trũng”, bể chứa nước xây dựng trên Cảnh Sơn, vậy thì bất cứ nơi nào trong kinh thành, chỉ cần ống dẫn tới, nước đều có thể tới được.

“Quá lợi hại! Thì ra hai vị đang làm thứ lợi hại như vậy.” Tào Hóa Thuần nói: “Nếu như dùng ống dẫn, đưa nước này vào hoàng cung, vậy hoàng thượng và các nương nương muốn dùng nước, chẳng phải chỉ cần vặn cái chốt này một cái, nước liền tới, muốn rửa tay, tắm rửa gì đó, đều vô cùng tiện lợi.”

“Chính xác!” Lương Thế Hiền cười nói: “Còn có thể dẫn nó đến bát đại kỹ viện, kéo dài đến nhà của các vị đại nhân trong triều.”

Hai mắt Tào Hóa Thuần sáng lên: “Sau đó thu tiền của bọn họ!”

“Đúng!” Lương Thế Hiền mỉm cười: “Thứ này bách tính không dùng nổi, bọn họ thà tự mình ra giếng gánh nước, cũng sẽ không nỡ bỏ tiền ra mua nước. Nhưng các vị đại nhân trong triều thì khác, chỉ cần hoàng cung đã lắp đặt, vậy các vị đại nhân thà trả giá cao, cũng phải lắp đặt thứ này, nếu không sẽ có vẻ bản thân rất quê mùa. Cho nên chúng ta có thể thu phí đắt một chút…”

Tào Hóa Thuần mừng rỡ: “Lương đại nhân, ngươi thật sự là vị năng thần giải quyết vấn đề túi tiền cho hoàng thượng, năng thần a.”

Lương Thế Hiền: “Không không không, đây đều là công lao của Hạ đại nhân.”

Hạ Phùng Thánh kỳ thật không làm cái gì hết, hắn đến đây là làm linh vật cho có, nhưng Lương Thế Hiền cứ muốn nhường công lao cho hắn, hắn đương nhiên cũng sẽ nhận lấy, thứ đồ chơi vừa có thể lấy lòng hoàng thượng, lại vừa có thể khiến các vị đại nhân trong triều vỗ tay khen hay như vậy, hắn đương nhiên vui vẻ nhận lấy.

Hạ Phùng Thánh ra vẻ nghiêm túc nói: “Bản quan lập tức cho người lắp một đường ống dài, trước tiên dẫn nước vào hậu cung, để hoàng thượng thử xem.”
Bình Luận (0)
Comment