Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 1417 - Chương 1417: Đến Lượt Ta Rồi

Chương 1417: Đến lượt ta rồi Chương 1417: Đến lượt ta rồi

Hạ Phùng Thánh nghe vậy thì tinh thần phấn chấn:

- A, Lương huynh, đến lượt ta rồi.

Lương Thế Hiền:

- Chúc mừng, chúc mừng.

Hạ Phùng Thánh cười hì hì:

- Không biết sẽ ban cho ta chức quan gì, chức Tể tướng thì ta không dám mơ, chắc chắn là người của phái Chúng Trị làm rồi, quan cũ như ta, có thể làm một chức quan nhàn hạ phẩm cấp thấp hơn một chút là tốt rồi.

Lương Thế Hiền:

- Mong là vậy…

Hạ Phùng Thánh vội vàng chạy vào:

- Tại hạ Hạ Phùng Thánh!

Hắn vừa vào điện, liền nhìn thấy các “lãnh đạo” của phái Chúng Trị đang ngồi thành một vòng tròn, ở giữa là một pho tượng Thiên Tôn, hơn nữa là loại tượng không có Thiên Tôn nhập vào, là tượng không có linh hồn, Chu Tồn Cơ, Chu Do Kiểm, Trần Thiên Hộ, Bát Địa Thỏ… lần lượt ngồi hai bên pho tượng.

Mỗi người đều cầm trong tay một tờ giấy, trên đó viết “hồ sơ đăng ký” của Hạ Phùng Thánh.

Bát Địa Thỏ là người xem xong đầu tiên, bởi vì hắn không biết chữ.

Hắn buông tờ giấy trên tay xuống, lắc đầu:

- Hạ Phùng Thánh, lý lịch của ông, chúng tôi đã xem xong.

Hạ Phùng Thánh vội vàng cười nịnh nọt:

- Không biết, hạ quan sau này…

- Sau này ông về quê dưỡng lão đi. - Chu Do Kiểm tiếp lời:

- Quốc gia mới của chúng ta, không cần một tên quan lại ăn không ngồi rồi.

Hạ Phùng Thánh:

- Cái gì? Này? Hạ quan… Hạ quan cũng không phải hoàn toàn ăn không ngồi rồi, hạ quan đã xây dựng xưởng phân bón, đứng ra tổ chức xây dựng xưởng nước máy, rất nhiều xưởng thép, xưởng điện kiểu mới ở ngoại ô kinh thành, gần đây còn đang xây dựng xưởng bóng đèn, xưởng quạt điện…

Chu Do Tung:

- Nói bậy, mấy thứ này đều là do Lương Thế Hiền làm mà.

Hạ Phùng Thánh:

- Nhưng mà, cũng có công lao đứng ra tổ chức của hạ quan mà.

- Ha ha ha! - Mọi người đều cười lớn:

- Lúc làm việc thì lười biếng không ra sức, lúc lập công thì đến tranh công lao của thuộc cấp, quan lại như ngươi, vẫn nên về quê dưỡng lão đi.

Hạ Phùng Thánh:

- …

Tức chết mất!

Hạ Phùng Thánh ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài, đi ngang qua Lương Thế Hiền, thấp giọng thở dài:

- Lương huynh, ta không được nhận, phải về quê dưỡng lão rồi.

Lương Thế Hiền mỉm cười:

- Chúc mừng Hạ huynh, tuy rằng mất chức quan, nhưng mạng vẫn còn đó.

Hạ Phùng Thánh suy nghĩ kỹ một chút:

- Ơ? Cũng đúng! Lúc trước ta lười biếng, chẳng phải là vì muốn bảo toàn tính mạng sao? Hiện tại tuy mất chức quan, nhưng mạng vẫn còn, như vậy đã rất tốt rồi.

Nghĩ đến đây, đột nhiên hắn liền thông suốt, cười ôm quyền với Lương Thế Hiền:

- Lương huynh, ta về quê dưỡng lão đây, chúc huynh quan vận hanh thông.

Lương Thế Hiền:

- Núi xanh còn đó… nước biếc…

Lời còn chưa dứt, người bên trong đã gọi:

- Lương Thế Hiền, đến ngươi rồi!

Lương Thế Hiền vội vàng cáo lỗi với Hạ Phùng Thánh, chui vào trong điện.

Lúc này Hạ Phùng Thánh ngược lại không vội đi nữa, lặng lẽ lẻn đến bên cửa, ghé tai vào cửa nghe lén, thầm nghĩ “Ta muốn xem xem Lương huynh có thể được chức quan gì, trước kia hắn là Thuận Thiên phủ thừa, lại là người được hoàng đế sủng ái, giúp hoàng đế kiếm được không ít tiền, việc này coi như là tâm phúc của Chu Do Kiểm, ở triều đình mới chắc chắn sẽ bị bài xích chứ? Ta đoán hắn sẽ bị giáng xuống làm quan thất phẩm hoặc là giống như ta phải về quê dưỡng lão… Haiz, Lương huynh, huynh cũng đừng quá đau lòng.”

Hắn vừa nghĩ đến đây, liền nghe thấy Chu Do Kiểm bên trong nói:

- Lương đại nhân, ta thấy, chức Hộ bộ thượng thư này, ngoài ngươi ra không ai xứng đáng hơn.

Chu Do Tung:

- Đồng ý!

Trần Thiên Hộ:

- Tán thành!

Bát Địa Thỏ:

- Được!

Thông qua toàn bộ…

Lương Thế Hiền mỉm cười:

- Vậy tại hạ xin nhận.

Hạ Phùng Thánh ở ngoài cửa “phốc” một tiếng phun ra một ngụm máu, mẹ kiếp!

Vừa sợ huynh đệ chịu khổ, lại sợ huynh đệ lái xe sang.

Tâm trạng của Hạ Phùng Thánh, thật phức tạp.

Hắn thất hồn lạc phách xoay người, loạng choạng đi ra ngoài, mới đi được vài bước, liền nhìn thấy phía trước có một người cũng đang loạng choạng giống như mình, cả người như bị rút hết sức lực, nhìn kỹ lại, thì ra là Binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp.

Hạ Phùng Thánh:

- Trần đại nhân, sao ngài cũng loạng choạng thế?

Trần Tân Giáp:

- Thủ phụ đại nhân, ngài cũng loạng choạng sao?

Hạ Phùng Thánh cười khổ:

- Xem ra chúng ta đều bị cách chức rồi.

Hai người nắm tay nhìn nhau, nước mắt lưng tròng.

Hạ Phùng Thánh:

- Tân Binh bộ thượng thư sẽ là ai nhỉ?

Hai người đang nói chuyện, liền nhìn thấy “Cựu Binh bộ thượng thư Tôn Truyền Đình” đi tới, trên mặt mang theo nụ cười tự tin nhàn nhạt.

Trần Tân Giáp:

- Ơ kìa, Tôn đại nhân, ngài cũng đến à?

Tôn Truyền Đình cười nói:

- Ta đương nhiên phải đến rồi, ngồi trên ghế dự bị lâu như vậy rồi, cũng nên ra ngoài hoạt động một chút.

Trần Tân Giáp thấp giọng hỏi:

- Ngài đến ứng tuyển chức Binh bộ thượng thư?

Tôn Truyền Đình:

- Có ý định này.

Hạ Phùng Thánh và Trần Tân Giáp đồng thời lộ ra vẻ mặt “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”.

Nhưng mà, đúng lúc này, tên sĩ quan phái Chúng Trị vẫn luôn đứng ở Ngọ môn duy trì trật tự, đột nhiên hành quân lễ với Tôn Truyền Đình:

- Tôn hiệu trưởng! Chào ngài!

Tôn Truyền Đình mỉm cười vẫy tay với người nọ:

- Ồ, Tiểu Ngũ, tên nhóc ngươi năm đó nghịch ngợm muốn chết, bây giờ vậy mà đã làm sĩ quan rồi à.

Tên sĩ quan kia đỏ mặt:

- Đều là nhờ Tôn hiệu trưởng dạy dỗ tốt, bây giờ ta không còn là tên vô dụng không học vấn gì nữa rồi.

Tôn Truyền Đình cười nói:

- Ừm! Tốt!

Sĩ quan lui xuống.

Tôn Truyền Đình tiếp tục đi về phía trước, trên đường gặp phải các sĩ quan phái Chúng Trị, tất cả đều chào:

- Tôn hiệu trưởng!

- Xin chào Tôn hiệu trưởng!

- Sau khi rời khỏi trường quân sự Hoàng Bồ, đã lâu không gặp Tôn hiệu trưởng rồi.

- Tôn hiệu trưởng sức khỏe vẫn tốt chứ ạ?

- Hôm nào ta mang chút đặc sản đến thăm ngài.

Hạ Phùng Thánh và Trần Tân Giáp nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đều sa sầm:

- Ta đ*! Thì ra tên này là hiệu trưởng trường quân sự của đám phản nghịch? Trời ơi! Trời đất ơi!!!

Chốc lát sau, bọn họ nghe được, Tôn Truyền Đình tiếp nhận chức Binh bộ thượng thư, thống lĩnh binh mã thiên hạ.

Trần Tân Giáp nhịn không được nghĩ:

- Lư Tượng Thăng thì sao? Lư Tượng Thăng phải làm sao?

Hạ Phùng Thánh:

- Đúng vậy! Lư Tượng Thăng còn đang mang binh ở bên ngoài chưa trở về, đợi đến khi hắn trở về, nhìn thấy kinh thành đã thành ra bộ dạng này, hắn sẽ nghĩ như thế nào? Liệu có dẫn binh công thành hay không?

Hai người cũng biết, chuyện này không còn liên quan đến bọn họ nữa rồi.

Triều đình cũ đã sụp đổ, triều đình mới không có chỗ cho bọn họ, ngoại trừ về quê dưỡng lão, cũng không còn việc gì khác để làm, hồi hương thôi, hồi hương thôi!

Hai người rời khỏi kinh thành, mỗi người trở về quê nhà của mình.

Hạ Phùng Thánh là người Vũ Xương, Hồ Bắc, nhiều năm qua sống ở kinh thành, đã lâu không về quê, lần này trở về Vũ Xương, trên đường chỉ thấy: Dân cư đông đúc, các thôn xóm gánh gồng đi lại, buổi trưa thì họp chợ, đến tối mới giải tán. Cảnh tượng thái bình, chỉ có thể thấy ở đây.

Cảnh tượng này so với tưởng tượng của hắn, bên ngoài kinh thành khắp nơi là lưu khấu, bách tính lầm than, quả thực là khác biệt một trời một vực.

Trở lại thành Vũ Xương, chỉ thấy ngay trung tâm thành, vậy mà lại xây dựng một pho tượng “Đạo Huyền Thiên Tôn” cao đến bảy tám trượng, bên ngoài được dát vàng, phản chiếu ánh mặt trời sáng chói.

Dưới chân pho tượng này còn dựng một tấm biển, "Sở vương Chu Hoa Điệp bỏ tiền trùng tu", lão Sở vương đã 70 tuổi, đang quỳ trước pho tượng, hai tay bưng một nén hương, thành kính cắm vào lư hương:

- Thiên Tôn phù hộ!

Hạ Phùng Thánh:

- Hả? Ơ? Thì ra, quê nhà của ta, đã sớm gia nhập phái Chúng Trị rồi? Ơ? Từ lúc nào vậy?
Bình Luận (0)
Comment