Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 142 - Chương 142: Hình Hồng Lang Lại Tới

Chương 142: Hình Hồng Lang lại tới Chương 142: Hình Hồng Lang lại tới

Hình Hồng Lang tới rồi!

Vui vẻ tới đây!

Trước đây không lâu, nàng nhập một lô hàng tại thôn Cao Gia, sau đó đi về phía phủ Tây An, vừa đi vừa rao hàng.

Dọc theo đường đi, gặp thôn nhỏ trấn nhỏ thì bán chút muối, kiếm chút ít, sau đó tiến vào Tây An phủ mới bắt đầu chào bán hàng tốt nhất của thôn Cao gia.

Thứ sô cô la này thật sự là quá hot. Khi mới lấy ra thì không ai để ý, không dám mua, thế nhưng đại đa số người chỉ cần nếm một miếng là lập tức luân hãm tại chỗ.

Sau khi có danh tiếng, đám quý nhân quan to của phủ Tây An liền ào tới như ong vỡ tổ, quét sạch sô cô la trong tay nàng. Người này ra giá cao hơn người kia, khi còn chút hàng cuối cùng, hai quản sự của đại quan gia thiếu chút nữa vì tranh chấp mà lao vào nhau.

Còn có đường trắng hảo hạng, vừa trắng vừa trong, trông như đá lạnh, ngay cả quản sự Tần Vương phủ kiến thức rộng rãi cũng tấm tắc lấy làm lạ, không nói hai lời gom hết với giá cao, sau đó tiến cống cho các phi tần của vương gia hưởng thụ.

Cứ thế đơn giản như đang giỡn, Hình Hồng Lang bán hết hàng xong, mang theo thủ hạ rời khỏi phủ Tây An, lần thứ hai hướng về thôn Cao gia. Lần này nàng đã chuẩn bị đủ vàng bạc, đã có lòng tin, thề phải tại thôn Cao Gia nhập nhiều hàng tốt hơn nữa.

Lý Đạo Huyền nhìn thấy Hình Hồng Lang đến như mở cờ trong bụng, Cao Sơ Ngũ, mau tới đây nào!

Nhưng y quay đầu nhìn lại, Trình Húc dang dẫn dân đoàn chạy về phía thôn Trịnh Gia, Cao Sơ Ngũ cũng ở trong đó, cách thôn Cao gia càng ngày càng xa.

Như vậy sao được?

Nếu các ngươi không gặp nhau, câu chuyện tình yêu sao có thể canh tân được?

Không xem được chương mới, ta lại toàn thân ngứa ngáy, tâm lý âm u, tinh thần vặn vẹo.

Lý Đạo Huyền vội vàng phân phó Cao Nhất Diệp: "Nhất Diệp, nhanh nhanh, nhanh đi gọi Cao Sơ Ngũ về."

Lúc này Cao Nhất Diệp đang cầm bút lông viết viết vẽ vẽ trên giấy. Gần đây việc học của nàng cũng coi như nhập môn, nhưng nàng thích nhất vẫn là vẽ tranh, hai ngày nay đã theo Vương tiên sinh học chút kỹ xảo vận bút rồi, đang cố gắng luyện tập.

Nghe được Thiên Tôn triệu hoán, Cao Nhất Diệp vội vàng hạ bút xuống: "A, được, ta lập tức đuổi theo Sơ Ngũ ca."

Nói xong nàng liền bắt đầu chạy ra ngoài, nhưng mà, vừa chạy, vừa nhịn không được muốn hỏi một câu: "Gọi Sơ Ngũ Ca trở về làm gì vậy?"

Hành động này của nàng gọi là "Ta chấp hành pháp chỉ của Thiên Tôn trước, trong quá trình chấp hành mới hỏi vì sao", mà trong đầu nhiều người thường sẽ hỏi rõ ràng tại sao rồi mới chấp hành.

Lý Đạo Huyền cười ha hả: "Không thể nói, không thể nói, thiên cơ không thể tiết lộ."

Hình Hồng Lang đến, lập tức đưa tới tiếng hoan hô của các thôn dân Cao gia.

"Nữ hảo hán lại tới rồi."

"Oa, lần trước ta muốn bán cho cô ấy một vò rượu ngũ lương, nhưng nữ hảo hán hết tiền, lần này cô ấy lại đến, rượu ngũ lương của ta rốt cuộc có thể bán được rồi."

"Chỗ ta còn có một vò bia do Thiên Tôn ban tặng, chắc cô ấy cũng cần."

Một đám thôn dân phấn khởi ùa tới.

Hình Hồng Lang cũng vui mừng lắm, thật sự có chút lo lắng hàng trong tay những thôn dân này không còn nhiều, mình sẽ không nhập được bao nhiêu, không ngờ những người này cũng rất biết tính toán.

"Xếp hàng, từ từ đến lượt."

Thuộc hạ của Hình Hồng Lang lớn tiếng nói: "Đường lấy, sô cô la cũng lấy. Ơ? Ngươi muốn bán muối cho ta? Mẹ nó, rốt cuộc bọn ta buôn lậu muối hay các ngươi buôn lậu muối?"

"Nữ hảo hán, nếm thử cái này của ta đi, cái này của ta gọi là nước Phì Trạch Khoái Lạc, mặc dù không còn ga, vẫn uống rất ngon."

"Nữ hảo hán, chỗ ta có một bình mỡ heo."

Thủ hạ của Hình Hồng Lang tức giận mắng: "Mỡ heo của ngươi lấy thìa múc mấy lỗ rồi, nhìn qua rất xấu, chúng ta lấy về không dễ bán, không cần không cần."

"Ài!" Thôn dân ôm bình mỡ heo tới vội vàng nói: "Bỏ vào nồi nấu, nấu chảy ra sau đó lại cho đông lại, nó sẽ đẹp lại rồi, không có vết thìa nữa, ngươi chờ chút, ta lập tức làm nó đẹp cho các ngươi."

Hội trường giao dịch rất náo nhiệt.

Hình Hồng Lang đứng một bên, đặt tay lên chuôi đao, nhìn đám thuộc hạ bận rộn, bản thân nàng là không tham dự vào những chuyện vụn vặt này, kiểm soát tình hình là được rồi. Nàng đang tính toán lần này có thể kiếm được bao nhiêu, chợt nghe thấy có tiếng bước chân hỗn loạn, Trình Húc dẫn theo dân đoàn đã trở về.

Cao Nhất Diệp chạy ở đằng trước, bởi vì chạy quá nhanh, mồ hôi trên trán đã làm ướt tóc mai, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy hưng phấn, hiển nhiên, bát quái chi tâm của thiếu nữ này đã đầy tràn, hiện đang rất vui vẻ.

Hình Hồng Lang quay sang nhìn lướt qua đám dân đoàn, chỉ liếc mắt một cái là chú ý tới Trình Húc, thầm nghĩ: Kẻ này khó đối phó.

Trình Húc cũng đồng thời chú ý tới Hình Hồng Lang và đám buôn muối lậu nàng dẫn theo, trong lòng thầm nghĩ: buôn lậu muối, nếu ta vẫn là tuần kiểm, đụng phải buôn lậu muối là nhất định phải bắt, ít nhất cũng phải làm ra vẻ bắt người. Hiện tại thì không cần rồi, khó trách Thiên Tôn bảo ta nhanh chóng trở về, nếu đám buôn lậu muối này đột nhiên lấy vũ khí ra cướp đoạt của thôn dân, vậy sẽ do dân đoàn xuất thủ rồi.

Gã liếc mắt nhìn bốn mươi mấy tên phía sau, thầm nghĩ: Đám này khẳng định đánh không lại ba bốn mươi tên buôn lậu muối, nếu thật sự đánh nhau sẽ rất nguy hiểm, khả năng thấy Thái nãi nãi tối thiểu chiếm tám phần mười. Nhưng nơi này là thôn Cao gia, cho dù dân đoàn đánh không lại, chúng ta còn có thể hét lên một tiếng, gọi mấy trăm thôn dân tới trợ trận, cho nên tỉ lệ thấy thái nãi nãi sẽ giảm xuống còn 0 thành.

Hừ hừ, thắng chắc không thua, thế thì không có gì phải sợ.

Trong đầu ý nghĩ bay tứ tung.

Ngay lúc này, Cao Sơ Ngũ giơ tay lên: "Này! Cô nương, là cô à."

Ánh mắt Hình Hồng Lang đảo qua Cao Sơ Ngũ, nhưng không có ấn tượng gì: Đây là ai?

Cao Sơ Ngũ nhanh chóng chạy tới, đứng trước mặt Hình Hồng Lang: "Cô nương không nhớ ta à? Là ta đây, lần trước ta đã cầu hôn với cô."

"Thì ra là ngươi!" Rốt cục Hình Hồng Lang cũng có chút ấn tượng, người có thể cầu hôn nữ hán tử nhìn như con gấu như nàng, cả thế giới cũng không tìm thấy người thứ hai, chỉ có duy nhất tên ngốc Cao Sơ Ngũ này, cho nên nàng thật sự nhớ kỹ.

Vẻ mặt Cao Sơ Ngũ rất tha thiết: "Ta vẫn muốn cưới cô."

Hình Hồng Lang đảo cặp mắt trắng dã, cũng lười đáp lời.

Cao Sơ Ngũ: "Cô chờ một chút, ta đi lấy lễ vật tặng cho cô."

Hình Hồng Lang tiếp tục làm lơ.

Cao Sơ Ngũ lạch bạch chạy về nhà, chạy nhanh quá, chân tiếp xúc đất phát ra âm thanh bạch bạch.

Rất nhanh, tên này đã quay lại, trên lưng còn cõng theo một tảng sô cô la rất lớn, to bằng nửa cái tủ.

Hắn vừa nhanh chân chạy vội về phía Hình Hồng Lang, vừa khờ khạo cười to: "Ta biết cô thích cái này, ta đã cố ý lập công lớn, tìm thiên tôn cầu ban thưởng nó, cô xem, một cục rất to."

Cục sô cô la này thật sự khiến Hình Hồng Lang giật mình.

"To vậy sao?"

"Hắc hắc!" Cao Sơ Ngũ lắc đầu: "Tặng hết cho cô rồi."

Hình Hồng Lang: "Vô công bất thụ lộc, ta có thể mua nó, nhưng không thể nhận nó. Chúng tiểu nhân, cân xem cục sô cô la này nặng bao nhiêu, trả tiền cho hắn."

Cao Sơ Ngũ: "Không cần, ta tặng cho cô."

Hình Hồng Lang trừng mắt, tức giận: "Lão nương nói rồi, phải trả tiền."

Nàng vừa trừng mắt, thật đúng là hung dữ.

Đổi lại là người khác sẽ giật mình, đáng tiếc đối với tên ngốc Cao Sơ Ngũ thần kinh to không có hiệu quả, hắn lại nhếch môi: "Ta muốn tặng cho cô."

Hình Hồng Lang tức giận, cánh tay nắm trên chuôi đao đã vận sức, thoạt nhìn trông như có thể bổ ra một đao bất cứ lúc nào: "Khinh thường lão nương đúng không? Cho rằng lão nương là loại nữ nhân đưa một ít đồ vật đáng giá là có thể đả động sao?"

Trình Húc đứng bên cạnh lặng lẽ tiến tới gần Cao Sơ Ngũ hai bước. Nếu nếu như nữ nhân này nổi cơn đả thương người, Cao Sơ Ngũ chắc chắn sẽ không đề phòng. Trình Húc dự định ra tay tương trợ.

Cao Sơ Ngũ: "Hả? Ta đâu có khinh thường cô, ta chỉ muốn đem đồ vật tốt nhất của mình tặng cho cô nương mình yêu thích, tại sao cô lại tức giận?"

Lực trên tay Hình Hồng Lang đã lỏng ra, nhất thời không biết nên phát hỏa hay không.

Có điều, sau hai giây, nàng đột nhiên có quyết định: "Đánh thắng ta, ta sẽ nhận quà của ngươi, đánh không thắng ta, thì ngoan ngoãn nhận tiền của ta."

Bình Luận (0)
Comment