Chương 1421: Tận hưởng thế giới
Chương 1421: Tận hưởng thế giới
Lý Đạo Huyền đang ngồi trước hộp tạo cảnh, nhìn Thịnh Kinh trong hộp bị thiêu rụi trong biển lửa.
Lần này y thật sự hoàn toàn không tham dự, không can thiệp.
Tiếp tục nhịn xuống cái thói xấu thích lo chuyện bao đồng, im lặng quan sát.
Cứ như vậy quan sát mấy ngày liền...
Y nhìn thấy sự thành lập của Tân Minh triều, nhìn thấy Đại hội Đại biểu Nhân dân ngày càng phát triển, nhìn thấy những người trẻ tuổi thời đại mới được bồi dưỡng ở thôn Cao Gia bắt đầu phát huy tác dụng trong các ngành nghề.
Cả đất nước, bắt đầu sải bước tiến về phía trước một tương lai tươi đẹp.
Tuy nhiên, nếu như chỉ đứng ngoài quan sát, chung quy vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Tâm trạng bây giờ, giống như lúc từ bỏ game WoW vậy, một game online bản thân chơi mười năm, tài khoản đã max level, trang bị cần thu thập đều đã thu thập đủ, phó bản cần đánh cũng đã đánh xong.
Bang hội do chính tay mình tạo dựng nên, đã trở thành bang hội số một toàn sever, đang ngày càng phát triển dưới sự quản lý của mấy vị phó bang chủ.
Nói từ bỏ, có chút không nỡ.
Nhưng mà tiếp tục?
Hình như lại cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục nữa.
Đăng nhập vào game, cũng không biết nên làm gì?
Đột nhiên nhớ tới...
Trong game cũng có một số người chơi du lịch mà!
Rõ ràng đã max level 120, lại vẫn trở về Ngã Tư Đường, ngồi trên đỉnh núi Xương Sống Rồng Đỏ, ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống trên dòng sông Azeroth.
Bản thân cũng có thể đi dạo trong hộp, ngắm nhìn phong cảnh nguyên sơ tươi đẹp, thỉnh thoảng ăn chút đồ ngon.
Đúng! Làm như vậy đi.
Thần linh không nên chỉ cứu vớt thế giới, còn có tư cách tận hưởng thế giới mà mình đã cứu vớt, đúng không?
Lý Đạo Huyền đưa tay nhẹ nhàng nhấc một Thiên Tôn bản sản xuất hàng loạt, đặt vào một thung lũng hoang vu hẻo lánh trong hộp, thuận tay còn bỏ vào một bộ đồ nho sinh rất bình thường.
Tiếp theo, đồng cảm mở ra, vèo một cái đã đến bên trong hộp.
Cởi bỏ bộ trang phục hiệp khách Dương Khang bản 83 trên người Thiên Tôn bản sản xuất hàng loạt, thay bộ đồ nho sinh bình thường, lại lấy một cái quạt ra phe phẩy, ừm, cảm giác hình như cũng được.
Không đúng, khuôn mặt này của mình ở khu giải phóng Thiên Tôn sẽ bị nhận ra ngay lập tức, không được.
Vươn tay đến chủ bảo của thôn Cao Gia, vươn tay đến nhà Cao Nhất Diệp, lấy một miếng vải, che mặt lại...
Rất tốt!
Nho sinh che mặt, nhìn có vẻ hơi kỳ quặc, nhưng tuyệt đối sẽ không ai nghĩ đến đây là Đạo Huyền Thiên Tôn.
Lúc này y mới chậm rãi, đi ra từ trong thung lũng hoang vu hẻo lánh.
Vào trong hộp vô số lần rồi, chưa từng có lần nào thoải mái như lần này.
Không có mục tiêu, cũng không có ai cần phải đi cứu gấp, không có việc gì cần phải làm gấp, men theo quan đạo, đi lang thang vô định, sơn hà tươi đẹp, non sông như tranh vẽ, tâm trạng vô cùng thoải mái, thậm chí y còn không biết bản thân đang ở khu vực nào.
Phía trước xuất hiện một thị trấn, y chậm rãi đi vào trong trấn.
Thị trấn không tính là phồn hoa, nhưng vừa vặn gặp phải ngày họp chợ, ngược lại cũng vô cùng náo nhiệt.
Tiểu thương khắp đường phố đều có.
Lý Đạo Huyền nhìn thấy một bé gái bên đường đang bán củ ấu luộc, lúc này mới biết đại khái phương hướng của mình hẳn là ở Giang Nam.
"Giang nam hảo, phong cảnh cựu tằng am, nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa, xuân lai giang thủy lục như lan."
(Giang Nam đẹp, cảnh sắc xưa từng quen, mặt trời lên hoa đỏ rực như lửa, xuân về nước sông xanh như ngọc bích)
Lý Đạo Huyền thuận miệng ngâm nga một câu, liền nghe thấy bé gái củ ấu kia nói: "Công tử làm thơ hay! Công tử là người có nhã hứng, ăn mấy củ ấu luộc này, nhất định sẽ rất ngon."
Lý Đạo Huyền bật cười: "Quảng cáo đến tận mặt rồi, được rồi được rồi, ta mua là được chứ gì."
Vươn tay vào trong tay áo, lặng lẽ mở ngăn chứa đồ ở bên cạnh cánh tay, bên trong giấu mấy thỏi bạc, thuận tay lấy một thỏi đưa qua: "Không cần thối đâu."
Bé gái giật mình: "Ôi chao, công tử gia, thỏi bạc lớn như vậy ta không dám nhận đâu, ngài đây không phải là mua củ ấu, mà là muốn mua cả ta đi đấy."
Lý Đạo Huyền cười nói: "Mua nhóc thì không được, bây giờ là thời đại nào rồi? Tân Minh triều đã thành lập, Thiên Tôn không cho phép buôn bán người đâu."
Bé gái cười nói: "Điều này cũng đúng! Bây giờ là Tân Minh triều rồi, Đại hội Đại biểu lần trước đã công bố nghị quyết, toàn diện cấm buôn bán người, còn nói đây là quy củ mà Thiên Tôn đã đặt ra khi mới đến thế giới này. Mặc dù Thiên Tôn ngài ấy đã vân du tứ hải rồi, đã rất lâu rồi không hiển linh, nhưng quy củ mà ngài ấy để lại, mọi người không dám không tuân theo."
Lý Đạo Huyền nghe xong những lời này, tâm trạng rất tốt.
Bóc một củ ấu, ném vào trong miệng.
Củ ấu luộc nước lã, mặc dù không có bất kỳ gia vị nào, nhưng lại có một cổ hương vị thanh mát, Lý Đạo Huyền ăn mà tâm tình sảng khoái...
Đang vui vẻ.
Phía trước trên đường phố đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, tiếp theo, mấy tên côn đồ nhìn thế nào cũng không giống người tốt, đẩy đám người ra, nghênh ngang đi tới.
Mấy tên này rõ ràng là loại địa phương nhất bá, người hai bên đường đều đang tránh né bọn chúng, một bộ dáng không ai dám chọc, một lão nông né tránh chậm một chút, liền bị một tên trong đó đá một cước ngã lăn ra đất, giỏ rau sau lưng rơi vãi đầy đất.
Lão nông vội vàng cúi người xuống đất nhặt, một tên côn đồ vậy mà cố ý đi qua, giẫm lên một cây rau, lòng bàn chân xoay một cái, giẫm nát cây rau đó: "Lão già không biết nhìn đường, chắn đường ông mày."
Ánh mắt Lý Đạo Huyền, thoáng cái trở nên không vui.
Y tiến lên một bước, chắn trước mặt lão nông, lạnh lùng nói: "Tân Minh triều rồi, sao còn có loại người ức hiếp bá tính như ngươi?"
Tên côn đồ đó: "Ồ? Nho sinh che mặt từ đâu đến đây, nghe giọng là người nơi khác đến à?"
Lý Đạo Huyền: "Người nơi khác đến thì sao?"
Tên côn đồ cười lớn: "Người nơi khác đến chính là không hiểu quy củ, trên con đường này, tất cả mọi người nhìn thấy mấy người bọn ta, đều phải gọi một tiếng gia gia, biết chưa?"
Lý Đạo Huyền: "Ngông cuồng ghê nhỉ? Không sợ quan phủ à?"
Tên côn đồ cười lạnh: "Đó là cậu của ta."
Lý Đạo Huyền: "Ồ, thì ra là thế. Nếu ta đoán không nhầm, cậu của ngươi là quan chức cũ của Minh triều, giả vờ phục tùng trà trộn vào hệ thống mới à?"
Tên côn đồ cười ha hả: "Biết rồi còn không mau cút đi?"
Lý Đạo Huyền: "Có người chống lưng đúng là ngưu bức, nhưng ngươi đừng quên, thiên hạ này không phải cậu của ngươi là lớn nhất, ngẩng đầu ba thước có thần linh, còn có Đạo Huyền Thiên Tôn đang nhìn đấy."
Tên côn đồ: "Tên quê mùa cái gì cũng không biết, Thiên Tôn ở Đại hội Đại biểu Nhân dân lần thứ nhất, đã vân du tứ hải rồi, đã rất lâu rồi không ở nhân gian, sau này còn có trở về nhân gian hay không cũng không biết đâu, ngươi hù dọa ai?"
Lý Đạo Huyền: "..."
Tên côn đồ: "Sao? Sợ hãi ngốc rồi à?"
Lý Đạo Huyền xoát một cái, tháo khăn che mặt xuống.
Tên côn đồ đó ngẩn người, liếc nhìn mặt hắn: "Sao vậy? Lộ mặt ra dọa ta à? Tuy ngươi cũng coi như đẹp trai, nhưng so với ta thì..."
Hắn ta còn chưa nói xong, tên đồng bọn bên cạnh bịch một tiếng, quỳ xuống.
Tên côn đồ khó hiểu: "Ngươi quỳ cái gì?"
Tên đồng bọn đó nói năng lộn xộn: "Đạo... Thiên... Thiên... Thiên..."
Tên côn đồ: "???"
Mấy giây sau, hắn ta mới đột nhiên nhớ ra, lại nhìn kỹ mặt Lý Đạo Huyền, bịch một tiếng, quỳ xuống.
Lý Đạo Huyền khẽ thở dài nói: "Đi lao động cải tạo đi, cải tạo bao lâu thì để cậu của ngươi phán xử cho ngươi, sau đó cậu của ngươi từ quan về nhà dưỡng lão đi."
Nói xong, y vèo một cái bay lên, trong nháy mắt bay lên không trung, biến mất không thấy bóng dáng.
Bé gái bán củ ấu, lão nông, còn có người đi đường hai bên đường, tiểu thương, tất cả đều bịch bịch quỳ đầy đất, ngẩng đầu nhìn trời cao hô lớn: "Thiên Tôn phù hộ!"