Chương 1424: Hoan nghênh bước vào thế giới của ta
Chương 1424: Hoan nghênh bước vào thế giới của ta
Từ nhỏ đã nghịch ngợm leo cây trèo tường, Cao Nhất Diệp không hề yếu đuối như nữ nhân bình thường, hành động của nàng rất nhanh nhẹn, nàng dồn lực lên thành hộp tạo cảnh, chống người một cái, xoạt một cái, đã nhảy ra khỏi hộp.
Trong nháy mắt, nàng cảm nhận rõ ràng thân thể mình như xuyên qua một thứ gì đó, đó là một tầng năng lượng ngăn cách lưỡng giới, vốn dĩ nó ngăn cản sự giao thoa giữa hai thế giới.
Nhưng nó không ngăn được Lý Đạo Huyền, cũng không thể ngăn được Cao Nhất Diệp.
Nàng cảm thấy mình như nhảy ra khỏi tam giới, đã không còn ở trong ngũ hành.
Hiện tại, toàn thân nàng đã tiến vào Tiên giới.
Trong khoảnh khắc tiến vào Tiên giới, nàng phát hiện mình trở nên to hơn, đúng vậy, chính là to hơn, những bảo vật khổng lồ của Tiên gia kia, giờ phút này đều biến thành kích thước phù hợp với thân hình nàng.
"A?" Cao Nhất Diệp kinh ngạc: "Mình cao thêm 200 lần sao?"
Nàng bò đến mép hộp, nhìn vào bên trong, thấy Cao gia tam thiếu, Cao Sơ Ngũ, Trịnh Đại Ngưu, đội đặc vụ Không Thiên doanh... còn có cả Không Thiên số 7 nhắm chặt mắt không dám mở ra, đang lơ lửng trên đám tiên vân.
Nhưng mà... Nàng có thể cảm nhận rõ ràng dòng chảy thời gian trong hộp rất nhanh.
Cao Sơ Ngũ, Trịnh Đại Ngưu và những người khác chỉ cần động đậy một chút, cũng giống như tua nhanh phim vậy.
Nàng chỉ nhìn chằm chằm vào trong hộp mấy phút, màn đêm trong hộp đã qua đi, trời sáng rồi! Ánh dương màu vàng kim rắc lên người Cao gia tam thiếu, Cao Sơ Ngũ, Trịnh Đại Ngưu và những người khác, đám người này vẫn ngây ngốc đứng trên đất, nhìn lên bầu trời.
Sau đó, nàng nghe thấy Cao gia tam thiếu hét lên: "Không ổn rồi! Nhất Diệp tỷ phi thăng lên Tiên giới rồi, a a a! Nhất Diệp tỷ, tỷ quay lại đi."
Giọng nói của hắn giống như bị tua nhanh, trở nên the thé, gấp gáp. Nhưng không biết vì sao, Cao Nhất Diệp lại có thể nghe hiểu, có lẽ đây là năng lực mà thần ban cho.
Cao Sơ Ngũ ngẩng đầu: "Nhất Diệp hẳn là đến bên cạnh Thiên Tôn rồi, haiz! Thật hy vọng Nhất Diệp có thể sống hạnh phúc."
Trịnh Đại Ngưu: "Nhất Diệp về sau sẽ có rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon."
Mọi người: "..."
Cao Nhất Diệp hiểu ra: "Thì ra đây chính là hình ảnh Thiên Tôn thường ngày nhìn thấy! Thời gian ở Nhân gian trôi qua nhanh thật, có lẽ đây chính là 'Một ngày trên trời, bằng một năm dưới đất'."
"Cái hộp này là pháp khí của Thiên Tôn, nó kết nối Tiên giới và Nhân gian... Người phàm khác đều không thể đi qua, ví dụ như Không Thiên số 7, hắn ta không vào được, nhưng ta thì có thể."
"Ta là nữ nhân được Thiên Tôn sủng ái! Cho nên mới có vinh hạnh này."
Cao Nhất Diệp luôn có gan lớn!
Người khác tiến vào Tiên giới e là sợ hãi co rúm lại, nhưng nàng lại dám bước đi.
Nàng chạy một mạch đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, có thể thấy căn nhà mình đang ở nằm trên đỉnh núi, chính là núi Chiếu Mẫu thành phố Song Khánh, xung quanh có không ít biệt thự nhỏ, mỗi căn đều được xây dựng vô cùng tinh xảo.
Mà dưới chân núi Chiếu Mẫu là một thành phố Tiên giới phồn hoa, đèn đuốc sáng trưng, còn náo nhiệt hơn khu thương mại phồn hoa nhất thôn Cao Gia ở Nhân gian không biết bao nhiêu lần.
Cao Nhất Diệp: "A? Thì ra Tiên giới là như vậy, Thiên Tôn đâu?"
Nàng nhìn trái nhìn phải, trong phòng khách chỉ có một cái hộp tạo cảnh, một cái ghế và một cái bàn đặt bên cạnh hộp tạo cảnh, trên bàn có một cái máy tính, ngoài ra, trong phòng này không còn gì khác.
Nàng lập tức chú ý tới một cánh cửa, đó là cửa thông đến phòng ngủ.
Cao Nhất Diệp nhanh chóng đi tới cửa, nhìn vào bên trong, thấy bên trong có một chiếc giường lớn ấm áp, trên giường Thiên Tôn đang nằm ngủ say sưa, vẻ mặt hiền hòa và hạnh phúc...
Cao Nhất Diệp chậm rãi đi tới mép giường, ngồi xuống sàn nhà gần Lý Đạo Huyền nhất, ghé nửa người trên lên mép giường.
...
Tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mí mắt Lý Đạo Huyền.
Tỉnh rồi!
Tối qua ăn lẩu, uống bia, hát karaoke, quá vui, lỡ uống hơi nhiều.
Uống chút bia đã gục, thật mất mặt.
Lý Đạo Huyền cố gắng mở mắt ra, còn đưa tay xoa xoa thái dương.
Không biết vì sao chóp mũi lại ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, giống như mùi phấn son thời nhà Minh, y mở mắt ra, liền thấy Cao Nhất Diệp đang nằm sấp trước giường mình, nhìn mình chằm chằm bằng đôi mắt long lanh như nước mùa thu.
Ơ? Tối qua trước khi ngủ, ta đã vào trong hộp sao? Lý Đạo Huyền mỉm cười với Cao Nhất Diệp: "A, Nhất Diệp, lâu rồi không gặp."
Cao Nhất Diệp không thay đổi nét mặt, nhưng nước mắt lại bất giác lăn dài trên má.
Lý Đạo Huyền: "Ai da, đừng khóc nữa, chẳng phải chỉ là mấy tháng không gặp thôi sao?"
Cao Nhất Diệp: "Nếu ta không đến gặp ngài, có phải ngài định vĩnh viễn không gặp ta nữa không?"
"Hả?"
Lý Đạo Huyền hơi ngẩn người, đây là lời thoại gì vậy?
Chờ chút, có gì đó không đúng!
Y đột nhiên ngồi bật dậy.
Đập vào mắt là căn phòng ngủ của y ở biệt thự thành phố Song Khánh, căn bản không phải bên trong cái hộp nào cả.
Mẹ nó, sao Cao Nhất Diệp lại ở đây? Hơn nữa, Cao Nhất Diệp còn có kích thước y như mình, không phải là trạng thái người tí hon?
Chậm đã, bình tĩnh suy nghĩ lại nào.
Lý Đạo Huyền liếc mắt nhìn phòng khách, liền thấy hộp tạo cảnh không đậy nắp.
Lại nhanh chóng mở app trên điện thoại, xem lại camera giám sát tối qua, liền thấy Cao Nhất Diệp bò ra khỏi hộp, trong nháy mắt ra khỏi hộp, nàng nghênh gió phồng lên, trong nháy mắt cao thêm 200 lần.
Trong lúc y thao tác, Cao Nhất Diệp không hề giục giã, hoặc là nói không dám giục giã, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn, nàng có thể hiểu được "Tiên gia bảo kính", mỗi một thao tác của Lý Đạo Huyền trên điện thoại, nàng đều nhìn hiểu: Thiên Tôn đang dùng bảo kính có thể nhìn thấy "quá khứ vị lai", xem thử ta đã đến Tiên giới như thế nào. A, động tác lúc ta bò ra khỏi hộp hơi lớn, thật mất mặt, váy bị xốc lên, lộ ra nửa người dưới... Thôi kệ, dù sao là Thiên Tôn xem, không sao cả.
Lý Đạo Huyền tắt app, quay đầu nhìn Cao Nhất Diệp...
Ánh mắt hai người giao nhau.
Lý Đạo Huyền khẽ thở dài: "Ta hiểu rồi! Nàng là mệnh nữ chính."
Cao Nhất Diệp: "???"
Lý Đạo Huyền: "Ta vẫn luôn cho rằng mình là nam chính, kết quả ta sai rồi, nàng mới là nữ chính, ta chỉ là bàn tay vàng của nhân vật chính, giống như lão gia gia trong nhẫn vậy."
Cao Nhất Diệp: "???"
"Thôi, nói mấy cái này cũng vô nghĩa." Lý Đạo Huyền bỗng nhiên mỉm cười với Cao Nhất Diệp, đưa tay ra: "Nhất Diệp, hoan nghênh nàng đến với thế giới của ta, nếu không chê, sau này cứ sống cùng ta."
Cao Nhất Diệp mừng rỡ: "Thiên Tôn đồng ý để ta ở lại đây sao?"
"Đương nhiên là đồng ý." Lý Đạo Huyền: "Tại sao lại từ chối? Chỉ có kẻ ngốc mới từ chối một cô nương đáng yêu như Nhất Diệp."
Cao Nhất Diệp vội vàng đặt tay mình vào tay Lý Đạo Huyền.
Hai tay nhẹ nhàng nắm lấy nhau.
Cao Nhất Diệp rốt cục cũng cảm nhận được bàn tay chân thật của Thiên Tôn, không còn là chất liệu silicon nữa. Loại chất liệu đó tuy nhìn giống người thật, nhưng sờ vào lại có cảm giác ngăn cách rất lớn. Mà bàn tay này, mới là tay thật của Thiên Tôn.
Nó ấm áp, mạnh mẽ, còn mang theo chút bá đạo.
Lý Đạo Huyền khẽ dùng lực, kéo nàng vào lòng. Cao Nhất Diệp không hề phản kháng, thuận thế ngã vào lòng y, để mặc cho tay Lý Đạo Huyền ôm lấy eo mình.
Sau đó, nụ hôn nóng bỏng, ập xuống...
(Chính văn hết)