Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 168 - Chương 168: Cái Này Sao Gọi Là Xấu Được

Chương 168: Cái này sao gọi là xấu được Chương 168: Cái này sao gọi là xấu đượcChương 168: Cái này sao gọi là xấu được

Trời gần tối, Lý Đạo Huyền mới từ nhà bố mẹ trở về.

Vốn định mang theo truyện tranh rồi bỏ chạy, nhưng không ngờ bố mẹ nghe nói y sẽ tới, sớm đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn, đẳng cấp còn cao hơn 32 lần so với bình thường y đặt mua bên ngoài, kém chút vượt qua đẳng cấp cơm tất niên rồi.

Ở lại ăn bữa cơm tối, vui vẻ thì rất vui vẻ, chỉ là khi về hơi muộn. Chờ y cầm một bao lớn truyện tranh [Dương Gia Tướng] vào trong nhà, mặt trời đã bắt đầu lặn xuống mé Tây.

Y vội vàng lấy truyện tranh ra, cẩn thận từng li từng tí mở trang sách rồi đặt vào trong máy quét, quét xong rồi lại dùng máy in thu nhỏ, làm thành một tờ nho nhỏ...

Đương nhiên, cái gọi là một tờ nhỏ này của y đối với các người tí hon thì vẫn là một tờ vô cùng lớn, không thể trực tiếp đưa cho các người tí hon xem, vẫn phải dùng kỹ thuật in ấn của bọn họ làm lại một lần nữa.

Máy quét và máy in đang làm việc hết công suất.

Lý Đạo Huyền tiện tay thay đổi tầm nhìn, quan sát tình hình của các người tí hon.

Cục diện rối rắm của thôn Trịnh gia đã thu thập xong, tặc Hợp Dương trong thời gian ngắn không dám tới phạm nữa, Phương Vô Thượng thu binh trở về, viết tấu chương báo hỉ, nhưng chắc hắn sẽ không viết bừa lên tấu chương giống như Trình Húc.

Dân đoàn về tới thôn, ai cũng vui vẻ.

Tâm tình của Hình Hồng Lang cũng rất tốt, hảo hán lục lâm khoái ý ân cừu, hôm nay đã giết Nhị Xuẩn báo thù thật sự là một chuyện vui lớn, bảo thủ hạ lấy một vò rượu ngũ lương vốn là thương phẩm tới, hơn mười tên buôn lậu muối chia nhau uống.

Kết quả là uống xong ngã sạch, không một người nào đứng được. Rượu hiện đại đối với bọn họ mà nói là độ quá cao, còn dễ dùng hơn cả Mông Hán Dược.

Cao Sơ Ngũ đúng lúc này tới cửa, vốn định tìm Hình Hồng Lang nói mấy câu, không ngờ tới trong tòa nhà bằng nhựa lại toàn là người say nằm ngổn ngang.

Cao Sơ Ngũ đành phải ôm lấy từng người đưa lên giường, còn rất thân thiết đắp chăn cho bọn họ, lúc này tiết xuân se lạnh, rất dễ sinh bệnh.

Chỉ có Hình Hầng Land hắn không dám đông vào. đó là nữ hài tử hắn không dám lộn xộn, đành phải để Hình Hồng Lang một mình nằm giữa phòng khách.

Bên kia, Trình Húc thắng trận trở về cũng không thấy sắc mặt vui mừng bao nhiêu, một mình ngồi ở trên vọng lâu, vén khăn che mặt lên, cầm một vò rượu uống một mình. Có lẽ gã vẫn còn chút lưu luyến thân phận võ quan cửu phẩm chính quy triều đình của mình.

Lý Đạo Huyền nhìn các người tí hon mỗi người một vẻ, cũng không khỏi thầm vui mừng.

Âm thanh máy in sau lưng ngừng lại. tập đầu tiên của [Dương Gia Tướng] đã in ấn hoàn tất.

Lý Đạo Huyền chuyển ánh mắt về phía vọng lâu.

Cao Nhất Diệp còn đang dệt vải dưới đèn, sợi bông đan xen trên máy dệt của nàng, biến thành vải bông trượt ra.

"Nhất Diệp!" Lý Đạo Huyền khẽ gọi.

Cao Nhất Diệp "a" một tiếng, vội vàng dừng dệt vải lại, nhảy dựng lên: "Thiên Tôn!"

Lý Đạo Huyền cười nói: "Đi tìm Tam Thập Nhị, ta có chuyện muốn nói với hắn."

Cao Nhất Diệp vội vàng hành động, lạch bạch chạy xuống vọng lâu, đến "phòng nghị sự" của chính sảnh mười tám giếng,"Giếng Chủ" bên cạnh, chính là chỗ ở của Tam Thập Nhị.

Nàng gõ cửa, gọi Tam Thập Nhị đến giếng trời, hai người cùng nhau cung kính nghe Thiên Tôn phân phó.

Lúc này Lý Đạo Huyền mới cầm lấy một trang giấy rồi thả xuống.

Tam Thập Nhị tập trung nhìn vào, từ trên trời hạ xuống một tờ giấy dày còn to hơn người, phía trên vẽ một bức tranh cổ quái, tựa hồ là vẽ một võ tướng, chỉ không biết hắn là ai.

Lý Đạo Huyền cũng không giải thích, lại bỏ xuống thêm một trang thứ hai, thứ ba, thứ tư.

Sau khi xem liên tục nhiều trang, Tam Thập Nhị cuối cùng bừng tỉnh hiểu ra: "Cố sự của Dương Gia Tướng! Thuần tranh vẽ!"

Lý Đạo Huyền: "Ngày mai trời sáng, ngươi gọi thợ chạm khắc tới, bảo hắn in ấn thứ này."

Tam Thập Nhị hơi sững sờ, còn chưa hiểu dụng ý của Thiên Tôn là gì, nhưng cẩn thận nghĩ lại, liền hiểu: "Thiên Tôn muốn thông qua loại sách toàn là tranh vẽ này, để kể chuyện xưa cho người không biết chữ nghe." "Đúng vậy." Lý Đạo Huyền: "Rất nhiều người đã lớn tuổi, bây giờ bảo bọn họ đi nghe Vương tiên sinh dạy học, đã không còn khả năng, nhưng bọn họ cũng cần tri thức, cần phải được giáo dục, mà loại sách này tất cả đều là tranh vẽ, có thể ngụ giáo vu nhạc, truyền tri thức cần thiết cho bọn họ."

Tam Thập Nhị: "Thiên Tôn nhân từ, ngay cả những việc nhỏ bé này cũng phải chiếu cố đến."

Đây không chỉ là chiếu cố bọn họ.

Lý Đạo Huyền không muốn nói ra một tầng lý do sâu hơn.

Dân chúng bình thường đương thời rất thiếu loại khái niệm về "quốc gia""dân tộc", rất nhiều người thậm chí không biết cái gì gọi là 'ái quốc', chuyện như vậy cũng không chỉ diễn ra tại Minh triều, mãi cho đến cận đại, Lỗ Tấn tiên sinh còn viết một bài 'bánh bao máu người', để phê phán một đám ngu dân u mê lạc hậu.

Mà ngu dân tại sao lại u mê?

Nói trắng ra là giáo dục ái quốc không đủ!

Khi gót sắt hung tàn của Mãn Thanh kéo đến, có bao nhiêu người sẵn lòng vì quốc gia mà đầu rơi máu chảy?

Nếu không phải đại đa số dân chúng u mê lạc hậu, Mãn Thanh sao có thể ngồi yên ổn thiên hạ của nhà Hán.

Mà tập truyện tranh [Dương Gia Tướng] này có thể xem là một tài liệu tuyệt hảo để giáo dục sự yêu nước, để cho mọi người nhìn xem một câu chuyện kể về sự trung liệt của Dương môn, vì bảo vệ quốc gia mà rơi đầu, đổ máu.

Tam Thập Nhị hướng lên trời vái một cái: "Cẩn tuân pháp chỉ Thiên Tôn."

Diệp Nhất Diệp nhìn Thiên Tôn trên bầu trời dần dần biến mất, hẳn là đã về thiên giới rồi, nàng liền cười một tiếng: "Tranh vẽ này thật thú vị, ta vừa nhìn đã mê mẩn rồi."

Tam Thập Nhị lần nghĩ thầm: A? Trước kia thánh nữ đại nhân chưa từng xem qua chuyện [Dương Gia Tướng] à? Cũng đúng, vị trí thôn Cao gia hẻo lánh, ít có người ngoài thôn đến, các thôn dân phần lớn kiến thức thiển cận, nhiều lắm là nghe từ chỗ lão nhân trong thôn một chút chuyện xưa vụn vặt, câu chuyện hoàn chỉnh cả một quyển sách thế này, chỉ sợ không có mấy người xem qua.

"Xem ra sách này sẽ rất được hoan nghênh, đợi sau khi nó được in ấn xong, không thể phát miễn phí cho các thôn dân được." Tam Thập Nhị trong tại đã thảng bình không làm việc, chỉ bằng sau khi in ấn sách này xong, định giá mà bán, dùng nó thu về một ít tiền tài dư thừa trong tay các thôn dân, dùng để chia cho thợ chạm khắc, như vậy thợ chạm khắc sẽ làm việc càng nhiệt tình hơn, sau khi tiền của các thôn dân dùng hết, cũng sẽ càng có sức làm việc."

Cao Nhất Diệp: "Oa, Tam quản sự xấu quá nha."

Tam Thập Nhị: "Sao có thể gọi là xấu được? Phát vật tư miễn phí, vốn là hành động không bình thường, cho tới nay Thiên Tôn vẫn phát lương miễn phí, đó là bởi vì thiên hạ đang hạn hán, bản thân các thôn dân không tự sản xuất ra lương thực. Nếu chúng ta đã quen với hưởng thụ những thứ miễn phí, khi một đồ vật cần tiền thì lại cảm thấy đó là xấu, vậy thì không đúng."

Cao Nhất Diệp cẩn thận nghĩ: "A, ông nói đúng."

Tam Thập Nhị nói tiếp: "Nếu các thôn dân bị đói, ta chắc chắn sẽ không nghĩ ra trò xấu như vậy, nhưng hiện tại, những thôn dân ở trong bảo, thật sự đã có chút lười biếng."

"Lúc trước khi Thiên Tôn phát lương thực cho họ, một lần phát quá nhiều, không ít thôn dân trong nhà hiện tại vẫn còn mười hạt gạo khổng lồ, ăn mấy năm cũng không hết, bọn họ làm gì còn hứng thú làm việc? Sớm muộn gì cũng sẽ bị đám người ngoại lai của thôn làm công xem thường."

Cao Nhất Diệp: "Tam quản sự nói rất có lý."
Bình Luận (0)
Comment