Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 185 - Chương 185: Tây An

Chương 185: Tây An Chương 185: Tây An

Nhìn thấy bọn họ quả thật rất hối hận, Lý Đạo Huyền cũng quyết định giảm hình phạt cho bọn họ: "Nhất Diệp, đứng ra đi, nói vài câu."

Cao Nhất Diệp đáp lại một tiếng, từ vị thế đứng ngoài xem cuộc vui liền ra mặt, đứng tại chủ vị: "Mặc dù mọi người có lòng hối hận, nhưng phạm vào tội nghiệt quá nặng, cũng không thể để cho mọi người khôi phục thân trong sạch ngay bây giờ, Thiên Tôn cho mọi người một cơ hội, sau này ai có biểu hiện tốt, lập công nhiều, sẽ giảm hình phạt cho người đó..."

"Giảm hình phạt?" Các phạm nhân ngẩn người.

"Giảm hình phạt là giảm thời gian cải tạo lao động." Cao Nhất Diệp nói: "Thiên Tôn nói, tội danh mà các ngươi phạm phải gọi là cướp bóc giết người chưa toại", tội danh đó là vô cùng nghiêm trọng, thông thường mà nói, phải lao động cải tạo ít nhất mười năm."

Từ mười năm này dọa các phạm nhân giật mình hoảng sợ.

Cao Nhất Diệp nói tiếp: "Thế nhưng niệm tình các ngươi là vi phạm lần đầu, bị người khác mê hoặc, không tạo thành tổn thất thực chất cho thôn Cao gia, là chuyện theo tình lý có thể tha thứ, Thiên Tôn đã quyết định, chỉ để các ngươi lao động cải tạo một năm."

Mọi người vui mừng: "Một năm! Chúng tôi đã lao động nửa năm rồi, nói cách khác, thêm nửa năm nữa là chúng tôi có thể khôi phục thân trong sạch?"

"Đúng vậy." Cao Nhất Diệp nói: "Nếu như các ngươi không có biểu hiện gì khác, lao động cải tạo thêm nửa năm là có thể khôi phục thân trong sạch, nhưng nếu có người biểu hiện đột xuất, lập công lớn, hoặc là vì thôn Cao gia làm ra cống hiến trọng đại, thì có thể xem xét giảm thời gian lao động."

"Thật tốt quá." Đám phạm nhân hoan hô.

Cao Nhất Diệp quay đầu lại, hướng về Tam Thập Nhị ra hiệu một cái, sau đó lại lui ra phía sau, đổi thành Tam Thập Nhị một lần nữa đứng ở chủ vị.

Tam Thập Nhị giơ tay lên, ngăn chặn tiếng hoan hô: "Mọi người đều nghe rồi chứ? Thánh Nữ đại nhân chính miệng thuật lại mệnh lệnh của Thiên Tôn, mọi người biểu hiện cho tốt, lao động cho tốt, tranh thủ sớm ngày khôi phục thân trong sạch."

Đám phạm nhân hoan hô lần nữa: "Làm việc cho tốt!"

Cuộc sống thoáng cái đã có hy vọng!

Cuộc sống lao động cải tạo không nhìn thấy điểm cuối, bây giờ đã có phần cuối rồi, vậy còn không mau mau liều mạng làm việc sao?

Tất cả nhóm phạm nhân chạy ra khỏi thôn, người chặt cây, người làm đường, khắp nơi là bầu không khí khí thế ngất trời.

Trong lòng Tam Thập Nhị mừng thầm: Giờ thì tốt rồi, mọi người đều nhiệt tình, cái này không tính là [An bần thủ đạo] rồi chứ? Có lẽ thiên tôn sẽ không buồn nữa.

Hắn quay đầu, thì thầm với Cao Nhất Diệp: "Nhất Diệp, thấy được Thiên Tôn không? Không biết lão nhân gia bây giờ có vui không?"

Cao Nhất Diệp gật đầu, hạ giọng nói: "Thiên Tôn nở nụ cười hiền lành, như nhìn con cái nhà mình trưởng thành vậy."

Tam Thập Nhị mừng rỡ: "Vậy thì tốt quá, có thể khiến Thiên Tôn vui vẻ, ta liền cảm thấy [không uổng đời này]."

Cùng lúc đó, phủ Tây An.

Hình Hồng Lang dẫn theo thuộc hạ của mình đi tới phủ Tây An.

Lần gần đây nhất tới phủ Tây An là mấy tháng trước, lúc ấy còn ổn, lại không ngờ mấy tháng trôi qua, tình huống nơi này cũng thay đổi lớn, ruộng đồng bên ngoài phủ thành, khắp nơi là nạn dân quần áo tả tơi.

Những người này, hẳn là ngay cả " thuế vào thành" cũng không nộp nổi, cho nên chỉ có thể nằm ngổn ngang ở đồng ruộng ngoài thành.

Hình Hồng Lang thầm kinh hãi: Tây An đã thành như vậy rồi sao? Không biết mấy thứ như đường, mỡ lợn, sô cô la ta mang đến có bán được không.

Nàng đi đến cửa thành, nộp thuế vào thành.

Binh lính thủ vệ kia muốn tới kiểm tra hàng hóa của nàng có thích hợp hay không, Hình Hồng Lang lật cổ tay một cái, đưa tới một thỏi bạc, binh sĩ thủ thành liền lật túi đường trên cùng rồi phất tay cho đi: "Là thương nhân bán đường đứng đắn, cho vào!"

Đám người Hình Hồng Lang liền dễ dàng đi vào phủ Tây An.

Đi vào trong thành, tình huống vẫn không chút lạc quan. Trên phố lớn ngõ nhỏ khắp nơi là dân chạy nạn, khắp nơi trong thành là bầu không khí nặng nề áp bách.

Hình Hồng Lang thầm nghĩ: Lần này xong rồi, hơn phân nửa hàng của ta không bán được.

Đi tới khu chợ quen thuộc rồi vòng qua những thương nhân chuyên bán hàng nghiêm chỉnh, lại đến một góc chợ âm u, mỗi một ngày cố định, nơi đây đều sẽ có một số người chờ hàng hóa hiếm có, hoặc là hàng hóa không hợp pháp, bình thường đều là quản sự đến từ các nhà kẻ có tiền.

Khi Hình Hồng Lang vừa đến, đám quản sự liền kích động hẳn lên: "Nhìn xem ai đến đấy, Vĩnh Tế Hình Hồng Lang! Hắc! Chờ cô đã mấy ngày rồi, sô cô la lần trước còn hàng không?"

"Loại đường tinh màu trắng lần trước, chủ tử nhà ta rất thích."

"Muối, chỗ ta muốn một trăm cân." Thương nhân buôn sỉ cũng tới lấy hàng.

Một đám người ồn ào vây quanh, chuẩn bị tranh hàng.

Hình Hồng Lang thầm nghĩ trong lòng: Bên ngoài nạn dân khắp nơi, ta còn tưởng là hàng xa xỉ không thể bán, không nghĩ tới các ngươi vẫn như vậy...

Sự buồn vui của người có tiền không giống với của người nghèo.

Lầu son rượu thịt vẫn ôi thiu, trên đường vẫn có người chết rét!

Kiếm tiền của kẻ có tiền, Hình Hồng Lang tuyệt đối không nương tay. Giá của đường tinh và sô cô la trực tiếp cao gấp đôi.

"Này, sao cô lại báo giá cao hơn lần trước nhiều như vậy?" Một quản sự của một nhà tiểu thương bất mãn.

Hình Hồng Lang đảo cặp mắt trắng dã: "Hiện tại tình huống bên ngoài như thế nào ngươi không biết sao? Lão nương đi chuyến này là đánh đổi bằng mạng sống, mạng của lão nương có đáng tiền không?"

Tên thu mua của Tần vương phủ cười to: "Nói đúng lắm! Bên ngoài rối loạn còn có thể đưa những thứ tốt này tới, vậy khẳng định nên đắt một chút. Mua không nổi thì cút sang một bên, những hàng tốt này, Tần vương phủ ta muốn."

Sau một hồi ồn ào, hàng của Hình Hồng Lang đã bán được bảy tám phần.

Đi ra khỏi chợ, tinh thần nàng khá tốt, để 38 tên bộ hạ tiếp tục bán số hàng cuối, một mình nàng đi bộ về hướng quan phường, nàng còn có nhiệm vụ Thiên Tôn giao cho trong người, phải kiếm một hỏa dược tác trở về.

Bố cục thành Tây An là bố cục ô vuông điển hình, mỗi ô vuông có một công năng, mà các công tượng của quan phương thành Tây An đều tụ tập trong một ô vuông, nơi đó cũng chính là xưởng của quan phương.

Quản lý nơi này rất nghiêm!

Trong cả ô vuông chỉ có hai cửa ra vào, đều có người trấn thủ.

Hình Hồng Lang chỉ nhìn một cái đã cảm thấy được, muốn đưa "Hỏa dược tác" từ nơi này ra, chỉ e không dễ dàng gì.

Đúng lúc có một luân ban tượng từ trong phường đi ra, Hình Hồng Lang vội vàng đuổi theo, vào trong ngõ nhỏ, trước tiên ném ra một đồng tiền: "Lão huynh, ta muốn hỏi thăm một chuyện."

Luân ban tượng kia nhận tiền, vui mừng: "Đại muội tử có chuyện gì cứ hỏi."

Hình Hồng Lang hạ giọng nói: "Lão nương muốn làm một cây súng bắn chim, muốn tìm một hỏa dược tác hỗ trợ."

Lời này vừa nói ra đã dọa luân ban tượng giật mình, lập tức hiểu được nữ nhân trước mắt này không phải hạng người đứng đắn, xoay người muốn đi. Hình Hồng lang chắn trước mặt hắn, tay trái đặt lên yêu đao, tay phải lại đưa lên một cục bạc vụn.

Ý tứ rất rõ ràng, giúp thì nhận tiền, không giúp thì nhận đao.

Tự mình chọn đi!

Luân ban tượng vội vàng nhận lấy tiền, tỏ rõ thái độ, lúc này mới hạ thấp giọng nói: "Từ khi kinh thành xảy ra một vụ nổ lớn, bên Tây An quản lý hỏa dược vô cùng nghiêm ngặt, không dễ dàng để người khác đụng tới hoả dược... Đại muội tử, việc này của ngươi, chỉ sợ rất khó thành công."

Bình Luận (0)
Comment