Chiều tối hôm đó, trong một ngõ nhỏ ở thành Tây An đã xảy ra án mạng, một nam tử ba mươi mấy tuổi bị người ta chém chết trong hẻm nhỏ.
Hung thủ vô cùng tàn nhẫn, chém trên người khổ chủ mấy chục đao, nhất là khuôn mặt bị chém ác nhất, bị chém nát nhừ.
Người canh phu tuần thành phát hiện thi thể, vội vàng báo quan. Quan phủ không biết thân phận người chết, đành phải kiểm tra dân cư trong thành, tìm kiếm khổ chủ. Cuối cùng nghe nói trong quan phường có một hỏa dược tác tên là Từ Đại Phúc không thấy, vội vàng mời tượng sư tới nhận thi.
Tượng sư nhìn một cái đã nhận ra, thi thể kia mặc quần áo của Từ Đại Phúc, trong túi áo hắn còn móc ra túi tiền Từ Đại Phúc. Đương nhiên, túi tiền trống không...
Thế là khổ chủ đã được xác định, bổ khoái bắt đầu tìm kiếm manh mối, truy bắt hung thủ. Có điều khổ chủ là một hỏa dược tác một nghèo hai trắng, trong nhà vợ con chưa có, bổ khoái cũng lười vì chuyện của hắn mà liều mạng phá án, tuỳ tiện đi cho có trình tự rồi gạch bỏ gạch bỏ.
Cùng lúc ở trong thành chơi trò phá án.
Hình Hồng Lang dẫn theo 38 thuộc hạ, một thợ đèn, một hỏa dược tác, đang chuẩn bị rời khỏi Tây An.
Hai thợ thủ công cũng mặc vào y phục giống như đúc bộ hạ của nàng, thoạt nhìn giống như một tiểu thương buôn bán xa.
Đoàn người đi xuyên phố qua ngõ, đi về hướng cửa thành.
Cứ đi mãi, Hình Hồng Lang lại đột nhiên nhìn thấy ven đường có một người đang bán một thanh đại khảm đao sống đao dày rất lớn. Thanh đao này dài hơn một đoạn so với đại khảm đao bình thường, không thích hợp cho phần lớn người sử dụng.
Trong đầu Hình Hồng Lang nhanh chóng hiện lên thân thể cao to của Cao Sơ Ngũ.
"Đao này của ngươi bao nhiêu tiền?"
"Ba quan!"
"Ta muốn."
Hình Hồng Lang thương lượng giá cả xong, thanh toán tiền, vác đao lên lưng, lại xoay người, phát hiện 38 thuộc hạ đều đang dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng.
Hình Hồng Lang tức giận: "Các ngươi nhìn cái gì? Lão nương mua đao có gì đẹp mắt? Ánh mắt cổ quái này của các ngươi là có ý gì?"
Lão Chu mở miệng nói: "Lão đại, thanh đao này... đối với ngài, có phải là... quá... quá lớn một chút?"
"Cộp!"
Hình Hồng Lang đập lên đỉnh đầu lão Chu một quyền, khiến hắn ôm đầu ngồi xổm xuống: "Ai nói thêm một câu nào nữa về thanh đao này, ta đánh cho mẫu thân hắn cũng không nhận ra hắn nữa."
Ba mươi tám bộ hạ đồng loạt che miệng lại.
Lão đại da mặt mỏng a, không đùa được, phải im miệng.
Đám người Hình Hồng Lang không chút nguy hiểm đi ra khỏi cửa phủ thành Tây An. Từ Đại Phúc rất sợ bị gặng hỏi, nhưng trên thực tế lão binh canh cửa căn bản không để ý tới hắn.
Mấy ngày gần đây nạn dân quá nhiều, người vào thành ra khỏi thành giống như đi chợ đi chơi, lão binh hoàn toàn không có tâm tình tới kiểm tra thực hư thân phận từng người, chỉ tới hỏi một câu, sau đó nhận một cục bạc vụn từ trong tay Hình Hồng Lang rồi lập tức cho đi.
Từ Đại Phúc lúc này mới phát hiện, chạy trốn không khó như tưởng tượng của hắn.
Thì ra, năng lực của quan phủ đã yếu đến mức này, hoặc có thể nói, quan phủ từ lâu đã không còn bận tâm đến loại người như hắn.
Cả đời này hắn chưa từng rời khỏi phủ Tây An một bước. Vừa bước ra khỏi cổng thành, hắn đã cảm thấy như trời cao mặc chim bay, có một loại khoái cảm được giải thoát. Cảm giác hệt như nửa năm trước, khi thợ rèn Lý Đại đi ra huyện Trừng Thành.
"Đi ra rồi nhưng vẫn chưa an toàn đâu." Hình Hồng Lang cười to: "Khắp nơi Thiểm Tây là tặc, các ngươi cần phải chuẩn bị tư tưởng thật tốt, chúng ta nói không chừng phải một đường giết trở về."
Câu này lại dọa cho hai thợ thủ công hoảng hốt.
Ra khỏi Tây An, trước tiên đi qua Vị Nam, ở đây coi như bình tĩnh, nhưng khi bọn họ đi tới huyện Đại Lệ, sơn đạo phía trước vang lên tiếng trống, một đám sơn tặc nhân số hơn trăm đang chặn ở giữa đường: "Núi này là ta mở, cây này là ta..."
Hình Hồng Lang giương đao gầm lên: "Lão nương là Vĩnh Tế Hình Hồng Lang, kẻ không sợ chết thì ngăn ở phía trước."
"Vĩnh Tế Hình Hồng Lang!"
Đám sơn tặc vừa nghe cái tên này, liền sợ tới mức lập tức giải tán như chim muông.
"Hừ! Một lũ chuột nhắt." Hình Hồng Lang nói: "Đi thôi, tiếp tục đi."
Hai vị thợ thủ công coi như được mở rộng tầm mắt, nữ nhân này chỉ cần nói tên ra là có thể dọa lui hơn trăm tên tặc nhân, thanh danh trên giang hồ vang như vậy? Cảm giác như ôm được bắp đùi to.
Đi theo nàng, nói không chừng thật sự có thể phát tài.
Đoàn người ngày đi đêm nghỉ, rất nhanh đi qua huyện Đại Lệ, tiếp tục hướng bắc, phía trước chính là biên giới giữa huyện Trừng Thành và huyện Đại Lệ...
Mắt thấy sắp qua cảnh, phía trước lại có một đội quan binh nhảy ra, người cầm đầu chính là tân nhậm tuần kiểm Phương Vô Thượng, cưỡi trên lưng ngựa, thúc ngựa giương thương chỉ vào đám người Hình Hồng Lang nói: "Các ngươi là người thế nào?"
Hình Hồng Lang: "Ta là thương nhân đường."
"Bán đường?" Phương Vô Thượng liếc mắt nhìn: "Ta thấy đám người các ngươi ai cũng đều hung hãn, không giống với buôn đường, mà giống như dân buôn muối."
Câu nói này khiến mọi người giật nảy mình, không ít người đã đặt cánh tay lên trên chuôi đao.
Hình Hồng Lang tiện tay lấy một cái gánh từ trên vai thủ hạ xuống, đưa tới: "Quan gia, chúng tôi mang theo đao kiếm, đó là để tự vệ, ngài cũng biết bên ngoài không yên ổn. Về phần chúng tôi bán thứ gì, kính xin minh xét, trong gánh này còn thừa ít đường."
Phương Vô Thượng cầm thương gẩy cái gánh lên đưa đến trước mặt, lại thò tay móc lên trong góc giỏ tre một ít hạt màu trắng, bỏ vào trong miệng nếm thử, ngọt...
Hình Hồng Lang lại đưa thêm một thỏi bạc.
"Lấy ra đi." Phương Vô Thượng đẩy bạc của Hình Hồng Lang ra, hừ một tiếng: "Đừng có đánh đồng lão tử với mấy hạng người lừa gạt, tham ô ăn chặn. Lão tử là dựa vào bổn sự đánh thiên hạ."
Dứt lời, nhường đường: "Làm ăn nghiêm chỉnh, đừng có nghĩ xằng làm bậy."
Hình Hồng Lang thu hồi bạc, dẫn theo thủ hạ đi ngang qua.
Phương Vô Thượng ở sau lưng bọn họ lại gào lên: "Nếu có tin tức tặc khấu, lập tức báo lên quan phủ, lão tử sẽ đi giết bọn chúng không còn manh giáp."
Hình Hồng Lang quay đầu lại, nhìn thật sâu Phương Vô Thượng một cái, liền ôm quyền.
Lần này ôm quyền đã nhiều thêm một phần kính ý.
Đoàn người tiếp tục đi về hướng thôn Cao gia.
Lão Chu tiến lên phía trước: "Hình như tân nhiệm tuần kiểm kia là người tốt."
Hình Hồng Lang thấp giọng nói: "Người coi như tốt, chỉ là lỗ mãng quá, loại người này không sống lâu được. Ngươi xem, hắn chỉ kiểm tra một cái gánh của chúng ta, nếm được đường rồi cho đi, nếu kiểm tra thêm hai cái nữa thì sẽ tra ra muối ăn."
Lão Chu gật đầu: "Lão đại nói rất phải, tên này sống không thọ. Không chết trong tay tặc khấu, thì sẽ chết trong tay quan phủ. Hắc hắc!"
Tiến vào huyện Trừng Thành, mọi người cũng coi như yên lòng.
Tình hình trị an nơi này, thật đúng là tốt hơn nhiều so với các huyện thành khác.
Đây có lẽ chính là chỗ tốt mà thôn Cao gia không ngừng phát lương thực ra bên ngoài thông qua Lương Thế Hiền, chỉ cần dân chúng có ăn thì sẽ không bí quá hóa liều đi làm những chuyện tạo phản mất đầu.
Hình Hồng Lang đã đi rất nhiều, cũng càng ngày càng rõ ràng tình thế thiên hạ.
Thiên Tôn bảo vệ một phương, bảo vệ cho sự bình an vui vẻ của bọn họ, thế nhưng nơi Thiên Tôn không che chở được lại là cảnh tượng như địa ngục.
Đây là điều mà những thôn dân khoái lạc trong thôn Cao gia đó hoàn toàn không tưởng tượng ra được.
Quay đầu lại, nhìn thoáng qua hỏa dược tác đang đi theo trong đội ngũ, nghĩ thầm: Thiên Tôn chỉ tên điểm họ muốn hỏa dược tác, chắc là để... đánh ra ngoài?
Muốn cho sự khoái lạc của thôn Cao gia bao trùm cả thế giới, phải đánh ra ngoài! Quét sạch bách yêu ma quỷ quái trên thế gian này.
Hình Hồng Lang không khỏi siết chặt nắm tay của mình. Nếu Thiên Tôn làm thật, tiểu nữ nguyện cống hiến chút sức chó ngựa.