Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 205 - Chương 205: Ta Xuống Núi Xem Thử

Chương 205: Ta xuống núi xem thử Chương 205: Ta xuống núi xem thử

Điểm Đăng Tử và Bạch Diên trốn qua một bên, đến một nơi không ai nghe được để lén lút trò chuyện.

Lúc này Điểm Đăng Tử mới khóc lóc kể lể cố sự, tường tận kể cho Bạch Diên nghe chuyện hắn chong đèn đọc sách tại Thạch Du tự huyện Thanh Giản, bị vu hãm muốn tạo binh thư mưu phản.

Bạch Diên nghe xong, cũng không khỏi bật cười.

Đại Minh triều a, thật là... Ài.

Một địa phương quản lý tốt hay xấu quá dựa vào năng lực của quan địa phương. Nếu là gặp phải huyện lệnh như Lương Thế Hiền còn tạm chấp nhận, nếu gặp phải huyện lệnh tiền nhiệm Trừng Thành Trương Diệu Thải, hoặc là cái loại quan bức dân phản như đương nhiệm huyện lệnh Thanh Giản, đó thật sự là tai nạn của dân chúng.

"Huynh đài..." Bạch Diên nói: "Ngươi vốn không phải kẻ ác, không cần phải bí quá hoá liều, làm việc tạo phản mất đầu đó, tại hạ khuyên ngươi một câu, bây giờ quay đầu lại, vẫn còn kịp đấy."

Điểm Đăng Tử liếc mắt nhìn 3000 bộ hạ xa xa, thấp giọng nói: "Tại hạ cũng không sao, nhưng ba ngàn hương thân này... Bọn họ cứu ta từ trong tay bọn nha dịch ác ôn, giết quan sai tạo phản, hiện tại cũng không về được huyện Thanh Giản, ta cũng không thể bỏ rơi bọn họ."

Bạch Diên mỉm cười: "Muốn thu xếp cho bọn họ có gì khó? Chỉ cần các ngươi có lòng hướng thiện, tại hạ có biện pháp có thể bảo đảm các ngươi bình an."

"Thật sao?" Điểm Đăng Tử vui mừng.

Bạch Diên: "Quân tử bất thất sắc vu nhân, bất thất khẩu vu nhân! Tại hạ chưa bao giờ gạt người."

Thấy vẻ mặt thành khẩn của hắn, Điểm Đăng Tử đã tin bảy tám phần: "Thế thì tốt quá, ta đi thương lượng với các hương thân một chút, xem mọi người nói như thế nào."

Hắn trở lại với các hương thân huyện Thanh Giản, tìm vài người trong thôn có thể nói chuyện, thấp giọng thương lượng: Mọi người nghe ta một lời...

Mấy vị thôn trưởng nghe xong, hai mặt nhìn nhau, có người từ xa liếc nhìn Bạch Diên một cái, thấp giọng nói: "Người này chúng ta không quá quen thuộc, trời mới biết hắn là người tốt hay là người xấu, nếu quan phủ phái tới dụ chúng ta xuống núi, đợi chúng ta đến bình nguyên, quan phủ phục binh chui ra, chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn."

Một thôn trưởng khác cũng nói: "Loại hương thân sĩ gia này, tám chín phần mười đều là ác đồ ức hiếp dân lành, nếu chúng ta tin hắn, không khéo là xong đời."

"Đúng vậy a, kẻ có tiền không tốt đẹp gì."

"Nhưng mà chúng ta đã không còn đồ ăn rồi." Lão thôn trưởng của Giải Gia Câu thấp giọng nói: "Mười thạch lương thực hắn đưa cho chúng ta, cũng chỉ đủ cho ba ngàn người chúng ta ăn mấy bữa mà thôi, sau khi ăn xong, chúng ta phải làm thế nào? Đi cướp người giàu? Chúng ta không nhất định thắng được, đi cướp người nghèo? Các vị hạ thủ được sao?"

Lời này vừa nói ra, mọi người nhất thời trầm mặc.

Điểm Đăng Tử: "Chúng ta muốn sống sót, chỉ có thể thử tin tưởng hắn thôi. Các vị hương thân, mọi người ở lại trên núi, ta theo hắn xuống núi, nghe xem rốt cuộc hắn có biện pháp gì thu xếp cho chúng ta không, nếu hắn không đưa ra biện pháp gì thích đáng, vậy thì nhất định là kẻ lừa đảo, đến lúc đó chúng ta đánh Bạch gia bảo cũng không muộn."

Thương nghị xong xuôi.

Điểm Đăng Tử lại trở về trước mặt Bạch Diên: "Bạch lão gia, ngươi nói có cách thu xếp cho chúng ta, tại hạ có thể tận mắt nhìn thấy được không."

Bạch Diên thầm nghĩ: Chỉ cần ngươi chịu xuống núi đi xem, vậy mọi chuyện đều thuận lợi rồi, nhìn thấy pháp lực của Thiên Tôn, không lo ngươi không tin."

Vì vậy tình thế hai bên lại đảo ngược, Bạch Diên an toàn xuống núi, Điểm Đăng Tử thì dẫn theo hai hãn phỉ theo Bạch Diên xuống núi.

Cái này gọi là có qua có lại, ngươi mạo hiểm một lần, ta mạo hiểm một lần.

Trong lòng Điểm Đăng Tử vẫn có chút sợ hãi, nhưng hắn phải mạo hiểm như vậy, thấp thỏm không yên đi theo Bạch Diên, vừa đi đến cửa Bạch gia bảo, liền nghe được Bạch Diên lớn tiếng phân phó với đám gia đinh trong bảo: "Đưa thêm mười thạch lương thực nữa, đặt ở dưới sườn núi Hoàng Long."

Một đội gia đinh gánh lương thực đi ra ngoài, đem gánh chứa lương thực đặt dưới núi Hoàng Long, sau đó vỗ vỗ tay quay trở về.

Điểm Đăng Tử nhìn thấy Bạch Diên có thành ý như vậy, trong lòng cũng thoải mái hơn không ít.

Bạch Diên đi vào trong bảo, nở nụ cười với Trình Húc: "Hòa giáo viên, tại hạ may mắn không phụ mệnh của Thiên Tôn, thành công mời Điểm Đăng Tử xuống núi, hiện tại dự định dẫn hắn đi thôn Cao gia một chuyến, bên núi Hoàng Long, xin Hòa giáo viên gánh vác nhiều hơn."

Trình Húc ngược lại có chút bội phục Bạch Diên, tên này thật đúng là tiến vào tặc doanh rồi lại bình an trở về, còn lừa cả tặc tù trở về, phần dũng khí này cũng kinh người: "Trước khi Điểm Đăng Tử trở về, tặc quân trên núi hẳn là sẽ không có động tĩnh gì, ngươi yên tâm đi đi."

Bạch Diên mời hai Điểm Đăng Tử và hai thủ hạ của hắn ngồi lên xe ngựa, còn mình thì ngồi vào vị trí phu xe, vung hai tay lên: "Giá!"

Điểm Đăng Tử lấy làm lạ: "Bạch lão gia, ngươi lại tự mình đánh xe? Ta còn tưởng rằng... kẻ có tiền giống ngươi đều có xa phu làm thay chứ."

Bạch Diên cười ha ha: "Môn 'Ngự' trong quân tử lục nghệ này, ta cũng rất chú ý đấy, há có thể nhường cho người khác? Ha ha ha, ngồi cho vững nhé."

Lúc mặt trời chiều ngả về tây, Lý Đạo Huyền đang ngồi trước máy tính tải lên video, lần trước quay cảnh Thiểm Bắc đạo tình y đã cắt xong xuôi, tầm nhìn từ trên cao, kéo gần đến sân khấu, sau đó tập trung vào Gánh hát Trương gia trên sân khấu, xem bọn họ dùng kỹ thuật từ xưa trình diễn điển cố đạo gia, thuận tiện treo bán sân khấu kịch bằng nhựa trong giỏ hàng.

Làm xong video thì chọn vào upload, lúc này món ếch rang muối đã được giao đến.

Tay trái đeo bao tay nhựa dùng một lần, cầm một con ếch gặm ăn một cách thoả thích.

Đột nhiên thấy một chiếc xe ngựa từ ngoài thôn chạy tới, người đánh xe chính là Bạch Diên.

Lý Đạo Huyền chợt nghĩ đến: Xem ra Bạch Diên đã có tiến triển rồi, không tệ nha! Bạch Diên làm việc vẫn là đáng tin cậy, thật muốn mời hắn ăn món ếch rang muối này, đáng tiếc con ếch này của ta mà bỏ vào trong hộp, sợ là có thể trực tiếp hù chết Bạch Diên.

"Nhất Diệp, đi gọi Tam Thập Nhị và Đàm Lập Văn tới đây."

Xe ngựa chạy đến cửa thôn, Bạch Diên dừng xe lại, cười nói: "Được rồi, đến nơi rồi, mời huynh đài ra ngoài."

Rèm xe được vén lên, Điểm Đăng Tử và hai thủ hạ nhảy xuống xe.

Đại gia bảo trước mắt khiến bọn họ hoảng sợ, tường bảo cao tới ba trượng, còn cao hơn so với tường thành huyện thành, có thể thấy được đại lão gia ở đây thân phận phi phàm.

Lại nhìn xung quanh bảo, ruộng lúa mạch bát ngát đã đến mùa thu hoạch, lúa mạch nặng trĩu hạt, vừa nhìn đã khiến người ta khoan khoái.

"Có ruộng lúa mạch!"

"Ruộng lúa tươi tốt quá."

Hai thủ hạ vừa nhìn thấy ruộng lúa thì vui mừng, dù sao bọn họ cũng là nông dân chuyên nghiệp, chỉ nhìn một cái là có thể nhìn ra được ruộng lúa mạch này sinh trưởng cực tốt, đừng nói đang gặp hán hạn, cho dù vào lúc mưa thuận gió hoà, bọn họ cũng chưa từng thấy ruộng lúa trĩu hạt như vậy.

Hai tên thủ hạ nhìn mà đỏ con mắt.

Đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy khắp nơi là thôn dân kết thúc công việc trở về, trong đó có rất nhiều người tay không cầm nông cụ, có thể thấy được họ cũng không phải làm ruộng, điều này làm cho hai người có chút kinh ngạc.

Đúng lúc này, ba người Cao Nhất Diệp, Tam Thập Nhị, Đàm Lập Văn mỉm cười đi tới nghênh đón, Bạch Diên vội vàng giới thiệu: "Vị này là Điểm Đăng Tử, đội trưởng đội hai của Không Dính Bùn, bên này là thánh nữ thôn Cao gia, Tam quản sự, Đàm sư gia."

Bình Luận (0)
Comment