Thợ săn được cho vào Bạch gia bảo, nhìn thấy Triệu Thắng mới vội vàng chạy qua.
Hắn quả thật có chút lo lắng Triệu Thắng ở dưới chân núi tao ngộ bất trắc gì đó, nhìn thấy hắn còn nguyên xi đầu đuôi đứng trong Bạch gia bảo cũng thở phào nhẹ nhõm: "Tiên sinh, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt."
Triệu Thắng: "Sao vậy?"
Thợ săn nói: "Dạ Bất Thu của đội bảy, đột nhiên dẫn đội từ sườn núi phía tây lên núi Hoàng Long, Giải thôn trưởng đang nói chuyện với hắn, hỏi hắn tới làm gì, hắn cũng không chịu nói, còn nhìn chằm chằm lương thực của Bạch lão gia đưa chúng ta, bảo chúng ta chia cho hắn."
Bạch Diên khẽ nhíu mày.
Trình Húc thì "hừ" một tiếng.
Triệu Thắng cúi đầu, suy nghĩ rồi nói: "Đội bảy vốn không nên lên núi Hoàng Long, đột nhiên chạy tới cùng chúng ta một đường, nhất định là trên đường khác gặp khó khăn. Hắn đến cũng tốt, ta vừa mới đi theo Bạch lão gia, tìm được một chỗ ở tuyệt hảo, có thể để cho chúng ta sống yên phận, không ngại gọi thêm Thất đương gia đi cùng."
Dứt lời, hắn tính rời bảo về núi.
Trình Húc tiến đến chỗ Bạch Diên: "Người này đã tới thôn Cao gia nhìn qua chưa?"
Bạch Diên gật đầu: "Đã xem, hắn chịu ở lại, Thiên Tôn cũng đã an bài thỏa đáng cho hắn rồi."
Trình Húc đáp: "Ta thấy hắn không sống nổi đến thôn Cao gia đâu."
Bạch Diên cả kinh: "Vì sao?"
Trình Húc: "Dạ Bất Thu đội bảy kia, nghe tên liền biết là nhân vật hung ác."
Bạch Diên nhíu mày: "Ý của ngươi là..."
Trình Húc khẽ gật đầu: "Dạ Bất Thu, là danh xưng của thám báo tinh nhuệ trong quân, làm thám báo, mỗi người đều thông minh lanh lợi, sát phạt quyết đoán, thủ đoạn độc ác. Tên thư sinh yếu nhớt Điểm Đăng Tử này lên núi, mời Dạ Bất Thu xuống núi sống an ổn, ngươi đoán kết quả sẽ như thế nào?"
Bạch Diên: "Vạn nhất Dạ Bất Thu đó cũng đang trông mong cuộc sống an ổn thì sao? Kẻ làm binh cũng mong có ngày giải ngũ về quê chứ."
Trình Húc thấp giọng nói: "Tên đó nếu thật sự tính tình như vậy, sao có thể vừa lên núi đã tìm người huyện Thanh Giản đòi lương thực? Rõ ràng là đồ ba gai, sở dĩ hắn không trở mặt đoạt lương thực ngay, hẳn là sợ Không Dính Bùn thôi! Dù sao cũng không coi Điểm Đăng Tử ra gì."
Bạch Diên suy đi nghĩ lại, không phải vậy sao? Dạ Bất Thu này nếu có chút thân thiện đối với Điểm Đăng Tử thì sẽ không đến đi cùng đường tranh với hắn, càng không mở miệng xin lương thực. Khẳng định là ngay từ đầu hắn đã dự liệu được trong bảy đội của Không Dính Bùn, lấy lộ của Điểm Đăng Tử Triệu Thắng là yếu nhất, cho nên liền đến áp bức đồng bọn yếu thế, thậm chí có chủ ý nuốt luôn Điểm Đăng Tử.
Dựa theo cách nghĩ như vậy, Điểm Đăng Tử trở về trên núi khuyên Dạ Bất Thu hoàn lương, có thể nói là dữ nhiều lành ít.
Bạch Diên: "Hòa giáo viên, ngươi hình như rất có kinh nghiệm ở phương diện này, ngươi nói xem nên làm gì bây giờ?"
Trình Húc ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi.
Nơi đó có 1500 tặc tử của đội bảy, người cầm đầu hẳn là thám báo tinh nhuệ của biên quân, nếu như mình dẫn dân đoàn và gia đinh của Bạch gia giao thủ lên giao thủ, tỉ lệ thắng không đến hai thành, có tám phần cơ hội sẽ đi gặp Thái nãi nãi.
Nhưng mà Điểm Đăng Tử Triệu Thắng cũng là người phe mình, cho dù 3000 thuộc hạ của hắn đều là ô hợp, nhưng nhiều người như vậy đi theo dân đoàn của mình cùng gia đinh Bạch gia bảo xông lên, tính toán một chút, tỉ lệ thắng chính là mười thành.
Trình Húc cười hắc hắc, tầm mắt lại quét một vòng trên đỉnh núi, đã không nhìn thấy thân ảnh thái nãi nãi nữa.
Trận chiến tất bại, Trình Húc hắn kinh sợ như chó già.
Trận chiến tất thắng, Trình Húc hắn dũng như chiến thần.
Trình Húc trầm giọng nói: "Ta và Triệu Thắng cùng lên núi, ngươi suất lĩnh dân đoàn cùng gia đinh của Bạch gia bảo, thừa dịp bóng đêm lén lút đi theo. Nghe được tiếng la giết trên núi, lập tức xông lên trợ giúp."
Bạch Diên: "Được!"
Hai người thương nghị xong, Trình Húc đi đến bên cạnh Triệu Thắng: "Ta cùng ngươi lên núi, bảo vệ ngươi bình an."
Triệu Thắng quay đầu nhìn lại, trên người giáo viên che mặt này khoác miên giáp, bên hông đeo đao, vừa nhìn đã biết là nhân vật lợi hại, không khỏi vui mừng: "Làm phiền tráng sĩ rồi."
Lúc này sắc trời đã tối, mặt trời đã sắp xuống núi, trên sườn núi lờ mờ, tầm mắt cũng không thể nhìn xa.
Triệu Thắng, Trình Húc, hai thủ hạ, một thợ săn. Năm người hợp thành một tiểu đội, dọc theo sườn núi nhanh chóng đi lên.
Bạch Diên phía sau thì vung tay lên, dẫn theo dân đoàn thôn binh, lén lút chuồn ra khỏi Bạch gia bảo, cong thắt lưng, mượn đồng ruộng yểm hộ, một đường đi tới chân núi Hoàng Long. Có thể nói hắn rõ như lòng bàn tay về địa hình nơi này, rất nhanh đã tiến vào khe núi, từ một con đường nhỏ bí mật bò lên núi.
Trên sườn núi, Dạ Bất Thu dọn đã chờ tới mức không kiên nhẫn được nữa bèn phái người đến đội hai hỏi mấy lần. Bên này bọn họ nói Nhị đương gia còn chưa trở về, Dạ Bất Thu càng lúc càng nóng nảy.
Đột nhiên nghe được tin tức của thủ hạ: "Điểm Đăng Tử đã trở về!"
Dạ Bất Thu phấn chấn, dặn dò bọn thủ hạ sau lưng vài câu, dẫn theo một đội tâm phúc đi về phía đội hai.
"Ô kìa, Nhị đương gia, ngươi chạy đi đâu tìm lương thực vậy?" Dạ Bất Thu vừa gặp mặt đã bắt đầu giở trò: "Không mang theo mấy người, chỉ có bốn năm thủ hạ đã chạy xuống núi đi lung tung rồi, không sợ bị quan binh hoặc dân đoàn bắt được, áp giải gặp quan sao?"
Điểm Đăng Tử vốn là kẻ ngây thơ, đâu biết tặc nhân đáng sợ đến mức nào, lại không nghe ra đối phương có ý giễu cợt, liền đôn đả nói: "Ta ở dưới chân núi tìm được một chỗ tuyệt hảo, có thôn trang rất giàu có nguyện ý viện thủ giúp chúng ta, cho chúng ta nơi sống yên ổn, thậm chí còn cung cấp lương thực cho chúng ta. Thất đương gia, ngươi tới thật đúng lúc, theo ta cùng đi thôn ấy, chúng ta có thể sống cuộc sống an ổn rồi."
Dạ Bất Thu làm bộ mặt ngạc nhiên: "Hóa ra ngươi tìm được một thôn trang giàu có à? Nếu bọn họ có thể cung cấp lượng lớn lương thực cho chúng ta, vậy chứng tỏ trong thôn còn cất giữ lương thực rất nhiều, chỗ tốt như vậy, trực tiếp đi cướp là được, tội gì phải ăn nhờ ở đậu?"
Điểm Đăng Tử thầm kinh hãi: "Người ta đối tốt với chúng ta, sao chúng ta có thể đi cướp được."
Dạ Bất Thu: "Ha ha ha ha! Bây giờ là thiên hạ ra sao, Nhị đương gia đừng giả ngu không biết."
Vẻ mặt Điểm Đăng Tử sa sầm, hắn phát hiện mình suy nghĩ quá ngây thơ.
Dạ Bất Thu: "Thôn kia ở đâu?"
Điểm Đăng Tử lắc đầu: "Không thể nói cho ngươi."
Dạ Bất Thu: "Xem ra nhị đương gia là muốn phản bội đại ca Không Dính Bùn rồi."
Điểm Đăng Tử: "Ta không muốn phản bội ai, ta chỉ muốn sống cuộc sống an ổn."
Dạ Bất Thu: "Im miệng, đó chính là phản bội."
Hắn đột nhiên gân cổ lên hét lớn: "Vừa rồi mọi người cũng nghe thấy, đội trưởng đội hai Điểm Đăng Tử có ý phản bội đại ca Không Dính Bùn, Dạ Bất Thu ta đội trưởng đội bảy, hôm nay phải thay trời hành đạo, giúp đại ca loại trừ con sâu làm rầu nồi canh này."
Điểm Đăng Tử: "Ta không phải... Ta không có..."
Hắn còn chưa dứt lời, Dạ Bất Thu đã rút yêu đao ra, chém thẳng tới trước mặt Điểm Đăng Tử.
Một đao này vừa độc vừa nhanh, cho dù là người luyện võ cũng khó né tránh, càng không nói đến thư sinh yếu ớt như Điểm Đăng Tử Triệu Thắng, mắt thấy sắp hồn về địa phủ, Trình Húc vẫn đứng ở phía sau hắn nửa bước đột nhiên vươn tay kéo Điểm Đăng Tử sang bên cạnh, tay kia nhanh chóng rút yêu đao ra, keng một tiếng, đỡ lấy khoái đao của Dạ Bất Thu.
Trình Húc cười hắc hắc: "Đối thủ của ngươi là ta!"