Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 251 - Chương 251: Kiếm Điểm Kinh Nghiệm

Chương 251: Kiếm điểm kinh nghiệm Chương 251: Kiếm điểm kinh nghiệm

Lý Đạo Huyền thấy cảnh phía dưới, cũng không khỏi dở khóc dở cười.

Lúc trước y cố ý không ra tay thu thập Lý Anh chính là vì muốn dành cho dân đoàn một cọc gỗ để kiếm điểm kinh nghiệm, nào biết Lý Anh này ngay cả cọc gỗ kiếm kinh nghiệm cũng không xứng làm, còn chưa đánh đã ném khôi giáp bỏ chạy rồi.

Con mẹ nó!

Kế hoạch luyện binh to lớn của lão tử, cứ như vậy mà mất sao?

Các người tí hon của ta, bây giờ vẫn là dã lộ tử chưa trải qua một trận chiến nghiêm chỉnh nào a.

Các ngươi quay lại cho ta.

Lý Đạo Huyền phồng má lên, nhắm ngay đội ngũ của Lý Anh thổi một hơi.

Lý Anh đang dẫn đội chạy như điên, không ngờ đột nhiên gặp phải một cơn gió lớn thổi tới, gió rất lớn, thổi cho các binh lính đi đầu không đứng vững, ngã hết về phía sau, binh sĩ đi theo đằng sau trong nháy mắt bị trượt chân đổ ngả đổ nghiêng.

Tốc độ chạy trốn trong nháy mắt đã chậm lại.

Lý Anh sợ tới mức hồn vía lên mây: "Yêu phong, yêu phong lại tới nữa rồi."

Đội ngũ phía trước rối loạn, đội ngũ phía sau đâu còn chạy kịp, mắt thấy "phản quân Cố Nguyên" phía sau càng đuổi càng gần, mấy tên bách hộ phía sau không đợi Lý Anh hạ lệnh, tự rống to lên: "Xoay người lại, bắn tên."

Mấy bách nhân đội rơi xuống cuối cùng, lập tức xoay người lại, lấy cung cài tên.

Bọn họ cũng không phải quân đội tinh nhuệ gì cả, cung sử dụng là tiểu sao cung, một loại cung mềm uy lực cũng không tính mạnh lắm, một đợt mưa tên bay tới, bắn lên trên miên giáp của dân đoàn, vô lực rơi xuống.

Lúc này Trình Húc cũng hô to: "Đứng đực ra đó làm gì? Nỏ cầm tay của các ngươi là dùng để ngắm hay sao?"

Người của dân đoàn cũng bừng tỉnh, vội vàng dùng nỏ phản kích.

Bọn họ ai cũng có nỏ, còn đội ngũ của Lý Anh lại không phải ai cũng có.

Dưới tình huống hai bên đối xạ, mưa tên của dân đoàn càng có quy mô hiệu quả, một đợt mũi tên bay qua, phốc phốc phốc, bắn trúng người quan binh.

Quan binh tuy cũng có giáp, nhưng bọn họ không phải ai cũng có.

Hơn nữa có một số người mặc bố giáp vẫn chỉ mặc cho có, trên đó không có mấy mảnh giáp.

Trận mưa tên này khiến bọn họ rất khó chịu, không ít người bị mũi tên bắn trúng nơi mảnh giáp không phủ tới, đau đến mức kêu la không ngừng.

Trình Húc tính toán khoảng cách song phương, mắt thấy xa khoảng sáu bảy trượng, bèn lớn tiếng hô: "Tam Nhãn Thần Súng, châm lửa!"

Mười cây Tam Nhãn Thần Súng trong dân đoàn lập tức châm ngòi nổ.

Thứ này vừa bốc cháy, người bên cạnh sợ quá vội vàng tránh xa một chút, binh sĩ cầm Tam Nhãn Thần Súng cũng vội vàng hai tay cầm vào cán gỗ, cố gắng đưa nó vươn về phía trước, tránh làm tổn thương người một nhà.

Dân đoàn vốn đang đuổi theo địch nhân cũng chậm bước chân, dù sao cũng không có ai dám chạy đến phía trước Tam Nhãn Thần Súng...

Lý Đạo Huyền ở trên bầu trời nhìn thấy một màn buồn cười này, trong bụng cũng cười thầm: Đây chính là chỗ lạc hậu của Tam Nhãn Thần Súng, khi sử dụng rất phiền phức, tầm bắn gần, uy lực chẳng ra sao, còn dễ dàng thương tổn người mình, mấu chốt là... quân địch còn rất dễ tránh!

Cách quân địch không đến 20 mét châm lửa, người ta làm sao không nhìn thấy được?

Quan binh phía trước nhìn thấy phía sau có đốm lửa nhảy lên, đã bắt đầu nghĩ biện pháp rồi.

Vài tên bách hộ rống to lên: "Nằm xuống, nằm xuống, Tam Nhãn Thần Súng."

Các binh lính vội vã lăn trên mặt đất một vòng, nghiêng đầu nhìn về phía sau.

Lúc đối phương chuẩn bị bắn hoả súng, bọn họ không cần vội vã chạy trốn, bởi vì lúc này quân địch cũng sẽ không đuổi tới gần.

"Pằng pằng pằng!"

Tam Nhãn Thần Súng khai hoả, mười cây Tam Nhãn Thần Súng, lần lượt vang lên, một mảnh đạn chì bắn loạn xạ về phía trước, loại hỏa súng này không có độ chính xác gì đáng nói, còn bịp hơn cả Hoạt thang thương, chỉ cần chú ý lựa chọn cánh cửa vận mệnh cho đúng.

Nhưng quan binh đã nằm xuống đất từ lâu, đương nhiên cũng chỉ có thể bắn vào không khí.

Mấy tên bách hộ của quan binh lại hô to lên: "Tam Nhãn Thần Súng bắn xong rồi, tất cả mọi người đứng lên, tiếp tục chạy."

Thật ra không cần họ hạ lệnh, các binh lính đã sớm bò dậy, tiếp tục chạy như điên về phía tây.

Người của dân đoàn lại ngớ người ra, cúi đầu nhìn thoáng qua Tam Nhãn Thần Súng trên tay mình, ngơ ngác nói: "Hỏa súng lợi hại như vậy, bắn hết một đợt, lại không bắn trúng một kẻ địch nào?"

Lý Đạo Huyền thầm cười to: Ha ha ha! Rất thú vị đúng không? Tam Nhãn Thần Súng chính là rác rưởi như vậy đấy, cho các ngươi tự tay thử thì sẽ biết. Trong lịch sử nó chả phát huy được bao nhiêu tác dụng, ngay cả bộ đội tạp nham cũng không sợ thứ này, chứ đừng nói là biên quân và Mãn Thanh.

Lần này coi như có chút hiệu quả luyện binh.

Ít nhất để cho các người tí hon biết được khuyết điểm của Tam Nhãn Thần Súng trong thực chiến.

Người của dân đoàn lúc này cũng không có khả năng lắp đạn thêm cho Tam Nhãn Thần Súng nữa, mười người cầm súng chỉ có thể đem nó làm búa, tiếp tục đuổi theo về phía trước.

Quan binh phía trước tiếp tục trốn, dân đoàn vừa đuổi vừa dùng nỏ bắn. Quan binh rớt lại phía trước cũng thỉnh thoảng xoay người bắn trả một mũi tên.

Hai bên cứ thế một đuổi một trốn, một đường đánh vô cùng náo nhiệt.

Hai tên ngốc Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu chạy một mạch xông lên đầu đội ngũ. Hai người giáp dày, tên bắn lên trên người vang lên leng keng, không có tác dụng gì, hơn nữa hai người như hai người sắt thoạt nhìn cũng rất dọa người.

Quan binh phía trước quay đầu lại, nhìn thấy hai tên người sắt này liền quá sợ hãi, căn bản không dám giao thủ, vừa trốn vừa nói: "Đừng để hai quái vật kia tới gần, khẳng định là hãn tướng trong biên quân."

Trịnh Đại Ngưu: "Này, đừng chạy, quay lại đánh nhau đi."

Quỷ mới muốn đánh nhau với hắn, nghe thấy hắn hô lên sợ hãi hơn, chạy trốn càng nhanh hơn.

Lý Đạo Huyền thỉnh thoảng ấn lên nút "Tây" trên hộp, để cho tầm nhìn luôn đuổi theo sát nhóm người bọn họ, muốn xem náo nhiệt.

Chạy chạy.

Phía trước đã sắp đến biên giới tầm nhìn của Lý Đạo Huyền rồi.

Trong lòng y bắt đầu do dự, phải ra tay sao?

Nếu không ra tay, nhóm Lý Anh sẽ chạy ra ngoài tầm nhìn mất.

Đang nghĩ tới đây, đột nhiên thấy đội ngũ Lý Anh "ầm" một tiếng, chia thành mấy nhóm, tạo thành hình cánh quạt chia ra chạy.

Hoá ra bọn quan binh cũng rốt cuộc nghĩ tới, nhân số phản quân Cố Nguyên ít hơn, chỉ có 500 người thôi, chắc chắn không có khả năng chia ra truy kích mình, dưới tình huống này đương nhiên là phân tán chạy trốn thì tốt hơn.

Lý Đạo Huyền nhìn trái, lại nhìn phải, lại không tìm được Lý Anh.

Thì ra, tên kia vừa chạy, vừa quăng mũ giáp, vốn áo giáp trên người rất dễ thấy, về sau cởi sạch, trà trộn vào trong đám binh lính, cứ như vậy biến mất không thấy đâu.

Lý Đạo Huyền không khỏi nhếch mép: Trốn như vậy đối với mình cũng không có tác dụng, mặc kệ hắn chia bại quân làm mấy nhóm ra trốn, mình một chưởng là có thể giết toàn bộ, một người cũng chạy không thoát.

Có điều bỏ qua đi!

Thứ rác rưởi nhìn thấy kẻ địch liền chạy trốn có cần tự mình ra tay hay không?

Có thể uy hiếp thôn Cao gia được chút nào sao? Hoàn toàn không có!

Lý Đạo Huyền thu tay lại, ngồi nhìn đám người Lý Anh trốn ra khỏi sát biên giới cái hộp, soạt một cái biến mất không thấy đâu.

Trình Húc cũng đuổi theo ra khỏi cái hộp...

Có điều, khóe mắt Trình Húc vẫn theo dõi đám mây treo trên bầu trời, gã đang đuổi theo thì đột nhiên phát hiện đám mây của Thiên Tôn dừng lại ở bầu trời phía sau, không có đi theo.

Trước mắt Trình Húc xuất hiện bốn thái nãi nãi, trên tay còn cầm quả cầu hoa màu đỏ, ở giữa không trung lắc lắc ương ca, động tác nhịp nhàng, hết sức đẹp mắt.

Trình Húc hét lớn tiếng: "Ngừng! Tất cả mọi người, ngừng truy kích."

Người của dân đoàn lập tức dừng lại, không đuổi nữa.

Cao Sơ Ngũ quay đầu lại: "Giáo... Quỷ Thiên Hộ... Sao chúng ta không đuổi theo?"

Trình Húc nói: "Giặc cùng đường đừng đuổi, đây là trên binh thư đấy, chúng ta đuổi tới đây cũng đã đủ rồi, đám người Lý Anh nhất định sẽ chạy ra huyện Trừng Thành, sẽ không dám trở về nữa, chúng ta cũng nên thu tay lại thôi."

Sau đó liền lui về trong tầm nhìn của Lý Đạo Huyền, thái nãi nãi thoáng cái toàn bộ biến mất không thấy đâu.

Gã lập tức lui nhanh về phía sau, sau thời gian mười ba lần nháy mắt, Trình Húc gã lại phấn chấn: hắc, lại an toàn rồi.

Bình Luận (0)
Comment