Vương tiên sinh và Cao Nhất Diệp lại đưa thêm mấy nghìn quyển sách truyện tới huyện thành Trừng Thành.
Lần này bao gồm 2000 quyển [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện] tập 1 và 2000 quyển tập 2. Đi cùng sách còn có đội xe vận chuyển lương thực rất lớn rất dài, chiếc xe đầu tiên chạy vào trong nhà sách rồi mà chiếc cuối cùng còn ở cửa thành.
Đội xe khổng lồ này vừa đến, các dân chúng trong thành liền vui mừng: "Vương tiên sinh lại trở về rồi, Đạo Huyền Thiên Tôn cũng trở về, chúng ta có thể mua được lương thực với giá thấp rồi."
"Tào lao, là mua sách!"
"Đúng vậy, hiện tại ta càng cảm thấy hứng thú hơn với câu chuyện của Đạo Huyền Thiên Tôn lão nhân gia rồi. Chỉ là hai lượng bột mì, căn bản so ra kém với sự kính ngưỡng của ta đối với thiên tôn."
"Ta muốn mua sách!"
"Ta muốn mua bột mì."
Đám đông dân chúng đổ xô về phía nhà sách.
Tam phu nhân trong miếu Thành Hoàng cũng phấn chấn, hắc, Cao Nhất Diệp tới rồi, thiên tôn tự nhiên cũng tới rồi, vậy ta lại có thể đưa các thiện nam tín nữ thành tín nhất đến rừng cây ngoài thành để cho thiên tôn hiển linh cho bọn họ xem rồi.
Thiên tôn hiển linh mới là biện pháp tốt nhất để các thiện nam tín nữ trở nên một lòng một dạ.
Hơn 100 thiện nam tín nữ lần trước tận mắt nhìn thấy thiên tôn hiển linh, hiện tại đã trở thành đội quân tuyên truyền danh dự, gặp người liền khoe đã từng gặp qua thiên tôn hiển linh, nếu như đối phương không tin họ sẽ tỏ ra tức giận, sắn tay áo còn muốn đánh nhau nữa.
Đương nhiên, hành vi này không phù hợp với dụng ý chính của đạo gia, bình thường Tam phu nhân khuyên họ, phải ôn hoà, phải bình tĩnh, người khác tin thì tin, không tin thì thôi, không cần thiết động thủ. Họ không tin là tổn thất của họ, sẽ không được thiên tôn ban cho bột mì, đáng đời.
Các thiện nam tín nữ cẩn thận nghĩ lại, không phải vậy sao? Vì vậy mọi người liền vui vẻ, cảm giác mình tin tưởng Đạo Huyền Thiên Tôn là một việc rất có cảm giác ưu việt.
Còn có một người cũng vui vẻ, đó chính là huyện lệnh Lương Thế Hiền.
Nhận được thủ hạ thông báo, nghe nói "Lý gia lại trở về huyện thành", Lương Thế Hiền không khỏi thầm nghĩ: Lý gia này tin tức thật là linh thông, ta và Phương tuần kiểm vừa mới nói chuyện thỏa đáng với phản quân Cố Nguyên trong núi xong, Lý gia biết là an toàn rồi liền kéo đội ngũ phát cháo tế dân qua, lại tới để tạo thế cho lão tổ tông gia thần của họ.
Xem ra, bên trong nha dịch bản địa dưới tay mình còn có bên trong đám binh sĩ thủ hạ của Phương tuần kiểm có tai mắt của Lý gia, có thông tin là lập tức có người đến thôn Cao Gia thông tri cho Lý gia.
Loại chuyện này đối với một huyện lệnh mà nói, là một chuyện bất đắc dĩ phải tiếp nhận.
Cái gọi là cường long không đè địa đầu xà, ba năm một nhiệm kỳ, huyện lệnh tới lui như đèn kéo quân, lực lượng sao lớn bằng thân hào bản địa được? Muốn bên cạnh mình không có tai mắt của thân hào là chuyện không có khả năng.
Điểm này không cần thiết phải xoắn xuýt.
Hắn chỉ cần vui mừng vì "Lý gia trở về phát cháo" là được, có một thân hào giúp mình chia sẻ trọng trách cứu tế dân chúng, với hắn mà nói đã là một việc vô cùng hài lòng rồi.
Tuy nhiên...
Có một người không mấy vui vẻ!
Cao Nhất Diệp.
Nàng không thích huyện thành.
Mỗi một lần đi tới huyện thành, nàng giống như một con chim nhỏ mất đi đôi cánh, buồn bã không vui.
Nàng trên đầu đội nón tre, dùng khăn che kín mặt, ngồi trên ban công lầu hai ở hậu viện nhà sách, nhìn các nạn dân chen chúc nhau trên con đường huyện thành, vẻ mặt trông rất khó chịu: "Thiên tôn, có rất nhiều hương thân cực khổ."
Lý Đạo Huyền nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, rất nhiều, ta cũng muốn mau chóng giúp đỡ họ."
Cao Nhất Diệp tội nghiệp gật đầu: "Ta hiểu rồi, ta cũng không phải tới nơi này vô ích, là vì giúp đỡ bọn họ mới đến, không thể bởi vì ta không thích huyện thành liền bỏ mặc dân chúng ở đây không để ý đến."
"Ừm, hiểu điểm này là tốt rồi." Lý Đạo Huyền: "Đi thôi, đến chỗ Tam phu nhân một chuyến, xác định thời gian lần tới đưa các tín đồ tới rừng cây ngoài thành."
Cao Nhất Diệp ngoan ngoãn ừ một tiếng rồi chạy xuống dưới nhà. Một đội binh sĩ dân đoàn thủ ở trong viện lập tức đưa nàng cùng đi ra ngoài.
Đi tới đại sảnh nhà sách, nhìn thấy nơi đây đang trong một bầu không khí hết sức tưng bừng.
Vương tiên sinh dẫn theo một đám nhân viên đang bán sách không kịp thở, trong đó có hai người chính là hai người trộm bánh màn thầu.
Hai người này sau khi đi thôn Cao Gia một chuyến liền bị chấn động rất lớn, đã quyết định cả đời này sẽ theo sát bước chân của thôn Cao Gia, hiện tại chính là lúc để họ biểu hiện, người nào người nấy làm việc đều rất cố gắng.
Cao Nhất Diệp chào hỏi với mọi người xong liền nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Đi qua các huyện dân tranh mua sách, lại đi qua các nạn dân.
Khi đi qua một căn nhà gỗ hai tầng, đột nhiên có mấy người thò đầu ra từ trong cửa sổ lầu hai, là mấy nữ tử miễn cưỡng được xem có vài phần sắc đẹp, họ vẫy tay với bọn lính dân đoàn phía sau Cao Nhất Diệp: "Ca ca... vào đây chơi đi nào?"
Động tác này khiến bọn lính dân đoàn phía sau xấu hổ.
Có vài người quay lại ném ánh mắt qua, khiến va vào lưng đồng đội phía trước, đội ngũ lập tức trở nên hỗn loạn.
Cao Nhất Diệp kinh ngạc quay đầu lại: "Ơ, làm sao thế? Vì sao mấy tỷ tỷ kia vừa gọi, người phía sau liền rối loạn rồi?"
Trịnh Cẩu Tử đứng gần nàng nhất liền tỏ ra xấu hổ nói: "Thánh nữ đại nhân, cái đó... không cần để ý đến họ... một đám không có cốt khí..."
Cao Nhất Diệp nghi hoặc: "Rốt cuộc là vì sao? Họ gọi có gì khó hiểu sao?"
Trịnh Cẩu Tử xấu hổ không ngẩng đầu lên được: "Thánh nữ đại nhân, loại chuyện này... khụ... người... người cao quý như ngài... không cần... quản..."
Cao Nhất Diệp mặt lộ vẻ hoang mang và nghi hoặc nhìn bọn họ.
Bọn lính dân đoàn phía sau vội vàng nghiêm chỉnh lại, làm bộ mắt nhìn nhưng tâm không loạn.
Nhưng mấy nữ tử trên lầu làm sao bỏ qua mối làm ăn như vậy, họ nhìn ra được, nhóm người này rất giàu có, mỗi người đều mặc y phục vải bông rất sạch sẽ, tinh thần tỉnh táo, vừa nhìn biết là không phải đói bụng, đây khẳng định là gia đinh của nhà đại hộ, lại còn thuộc loại gia đinh tâm phúc.
Một nữ tử khóc hu hu: "Các ca ca tội nghiệp cho tiểu nữ tử đi, đã lâu rồi chưa được ăn no."
Một nữ tử khác cũng khóc: "Lâu quá không có ai mở hàng rồi, chúng tôi sắp không sống nổi nữa, các ca ca coi như làm một chuyện tốt, đi vào chơi đi."
Các binh sĩ dân đoàn nhất thời không chịu nổi, có vài người không ngăn nổi ánh mắt lại lướt qua.
Cao Nhất Diệp ngẩn cả người: "Rốt cuộc là sao? Vì sao đi vào chơi lại tương đương với cứu bọn họ? Đi vào rốt cuộc là chơi trò gì?"
Trịnh Cẩu Tử hạ giọng: "Thánh nữ đại nhân, nơi này... nơi này là... kỹ viện... là cái nơi... nơi nữ nhân buôn bán."
"Hả? Ơ ơ?" Cao Nhất Diệp xấu hổ, giờ thì khiến nàng cũng hỗn loạn theo.
Lý Đạo Huyền nhìn thấy bộ dạng không nên thân của đám người này cũng không khỏi lắc đầu: đúng là nhà quê, tuổi trẻ chưa trải sự đời... Đúng lúc này, phía sau đội ngũ đột nhiên vang lên tiếng rống giận: "Lũ hỗn đản, mắt nhìn về phía trước cho ta, lưng ưỡn thẳng, nhanh cái chân lên, quả thật buồn cười, các ngươi như vậy mà đòi làm anh hùng hào kiệt?"
Mọi người nhìn lại, nói chính là Bát Địa Thỏ.