Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 269 - Chương 269: Ném Nó Ra

Chương 269: Ném nó ra Chương 269: Ném nó ra

Chiến đấu bắt đầu rồi!

800 người của Lang thiên hộ và 500 người của Quỷ thiên hộ tại phía đông nam thành bày ra hai phương trận, chuẩn bị khai chiến.

Người trong thành đều bò hết lên tường thành, bật mode hóng hớt.

Bát Địa Thỏ không thích xem, nhỏ giọng nói với Trịnh Cẩu Tử bên cạnh: "Không xong rồi, trận đánh quan trọng như vậy mà bản thỏ gia lại không được tham gia."

Trịnh Cẩu Tử nói: "Bảo vệ thánh nữ đại nhân là nhiệm vụ quan trọng hơn mà."

Bát Địa Thỏ đương nhiên biết cái này, sự an toàn của thánh nữ đại nhân quan trọng hơn trận chiến ất ơ này rất nhiều, hắn đành phải cúi đầu nhìn thoáng qua thanh trường kiếm của mình, thở dài.

Mà những người còn lại trong thành giống nhau đều đang nghị luận.

"Sắp đánh rồi sắp đánh rồi!"

"Biên quân đấu biên quân, khẳng định rất đặc sắc."

"Đặc sắc cái rắm, chắc phải chuẩn bị ra khỏi thành hỗ trợ, Quỷ thiên hộ tới giúp chúng ta mà."

Trong thành ồn ào, ngoài thành lại hết sức căng thẳng.

Lang thiên hộ là bên tấn công, dù sao cũng là hắn tới cướp tiền mà, hắn chỉ có thể làm bên tấn công. Sau một tiếng ra lệnh, 800 phản quân Cố Nguyên bắt đầu chậm rãi tiến lên trước.

Đội ngũ có kinh nghiệm, trước khi tiến công sẽ không hò hét cái gì liền cùng nhau tiến lên trước, trên người binh sĩ mặc giáp nặng mấy chục cân, nếu như xông lên lung tung, đến giai đoạn "áp sát" sẽ bị lãng phí thể lực.

Các biên quân sẽ không tùy tiện lãng phí thể lực, họ chậm rãi đi về phía trước, mỗi một bước đều cực kỳ ổn định, trận hình không loạn chút nào.

Trình Húc cũng thầm lau mồ hôi, mắng thầm: không hổ là biên quân, chỉ động tác tiến về phía trước cũng gây cho ta áp lực thật lớn.

Lý Đạo Huyền: camera, số 1 số 2 số 3, camera HD, camera cận cảnh, mở ra toàn bộ!

Trình Húc hô to: "Chú ý khoảng cách! Không được bắn cung sớm."

Năm phân đội trưởng cũng hô theo: "Chú ý khoảng cách!"

Mười tiểu đội trưởng cũng hô theo: "Không được bắn cung sớm."

Mệnh lệnh một tầng một tầng truyền xuống, bảo đảm quân trận cho dù có rời rạc cũng có thể nghe được mệnh lệnh của Trình Húc.

Hai quân tiếp tục từ từ áp sát...

Đột nhiên, dưới tình huống Bắc Thủy Lang vốn chưa hạ lệnh, một binh sĩ bên phản quân Cố Nguyên kéo cung cài tên, đứng dậy, lấy một góc độ rất đẹp, xoát một cái bắn ra một tên...

Ngay khi hắn bắn tên ra, đồng thời trong lúc đó, vài binh sĩ biên quân đồng thời bắn tên.

Trình Húc: "Ơ? Vào tầm bắn rồi sao?"

Lý Đạo Huyền cũng thầm lấy làm lạ: Lang thiên hộ còn chưa hạ lệnh mà?

Lang thiên hộ khẽ nhếch miệng cười nhạt: Một cung binh thuần thục, cần phải cấp trên hạ lệnh mới bắn cung sao? Chỉ cần quân địch tiến vào tầm bắn, cung binh thuần thục sẽ hiểu được mình nên bắn tên mới đúng.

Thật giống như bàn phím của tác giả mạng, bàn phím thuần thục đều có thể tự mình gõ chữ, hoàn toàn không cần tác giả nhúng tay.

Nhóm cung thủ này dùng chính là ném bắn, tên bay xa hơn so với bình thường, quả nhiên là cách rất xa đã rơi xuống người của dân đoàn.

Người của dân đoàn liền hoảng loạn, vội vàng che mặt, hoặc là những nơi miên giáp không bảo vệ được. Chỉ nghe một loạt âm thanh phốc phốc phốc vang lên, không ít người trúng tên, nhưng cũng không bị thương.

Có người lập tức muốn giơ nỏ cầm tay lên bắn trả.

Trình Húc quát lên: "Đừng bắn lung tung, còn chưa tiến vào tầm bắn."

Tầm bắn của nỏ cầm tay không bằng cung tiễn!

Nhưng dân đoàn lại không thể dùng cung, chỉ có thể dùng nỏ.

Bồi dưỡng ra một cung binh cần tâm huyết và thời gian rất dài, dân đoàn thành lập không lâu, căn bản không thể bồi dưỡng ra cung binh ưu tú như thế. Lý Đạo Huyền cũng không muốn thành lập cung binh đoàn, bởi vì sớm muộn gì cũng phải vũ trang cho dân đoàn hỏa súng.

Hiện vào lúc này bảo binh sĩ dân đoàn luyện cung thuật, đó hoàn toàn là đang lãng phí thời gian huấn luyện của họ, còn không bằng dùng nỏ quá độ.

Nhưng khuyết điểm của nỏ liền thể hiện ra lúc này.

Bị người bắn không cho một vòng, còn không hoàn thủ được.

Lang thiên hộ trong lòng cười nhạt: nhóm người này căn bản không giống biên quân, chỉ là trang bị tốt mà thôi, biên quân làm gì dùng nỏ hết? Đây là giả mạo, không hề nghi ngờ, lão tử sẽ đánh cho chúng tơi bời.

Quân trận còn đang tiếp tục tiến về phía trước, cung thủ đã bắn đợt thứ hai.

Một trận mưa tên rơi xuống, lại khiến dân đoàn rối loạn một đợt nhỏ.

Nhưng lúc này rốt cuộc nỏ có thể phản kích rồi. Trình Húc ra lệnh một tiếng, dân đoàn đồng loạt bắn tên, một chùm tên bay về biên quân.

Biên quân cũng tạo nên một đợt hỗn loạn nhỏ, bọn lính đều đang dùng biện pháp của mình để bảo vệ mắt mũi các thứ...

Sau một đợt nỏ tiễn, khoảng cách song phương càng gần hơn.

Trình Húc rống lên: "Châm lửa!"

Mười tên hỏa súng binh, lập tức chuẩn bị châm Tam Nhãn Thần Súng.

Trình Húc đột nhiên đầu nảy số: "Chỉ châm ba cây thôi."

Mười tên hỏa súng binh ngẩn ra, không rõ, thế nhưng mệnh lệnh lớn nhất, ngoan ngoãn làm theo, chỉ có ba người châm lửa, những người khác cầm Tam Nhãn Thần Súng không nhúc nhích.

Thứ này vừa châm, tia lửa toé lên, địch ta đều phải trốn.

Biên quân lập tức la lên: "Tam Nhãn Thần Súng! Con mẹ nó, đối phương có cả thứ này?"

Họ thân là biên quân Cố Nguyên, hiện tại trên tay cũng không có hỏa súng để mà dùng.

Bởi vì sau khi tạo phản đã không còn hậu cần cung ứng hỏa dược, ngòi nổ và đạn chì. Họ tuy có điểu súng nhưng không cách nào sử dụng.

"Nằm sấp xuống, nằm sấp xuống!"

Các biên quân lập tức tại chỗ nằm sấp xuống.

Trình Húc bên này lại cười rất gian xảo, xoay người nói với Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu: "Đem thứ Từ Đại Phúc cho các ngươi, châm lửa rồi ném ra."

Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu lập tức theo lời, lấy bom ra.

Binh sĩ vừa mới châm Tam Nhãn súng ở ngay bên cạnh, liền mượn lửa của họ để châm ngòi nổ của bom, ngòi nổ theo ngòi nổ của Tam Nhãn Thần Súng cùng nhau cháy.

Đôi bên lúc này cách nhau khoảng 20 mét, khoảng cách này muốn châm ngòi nổ rất dễ, nhưng muốn nhìn rõ phía sau ngòi nổ của đối phương là Tam Nhãn Thần Súng hay là thứ gì khác thì không dễ dàng.

Các biên quân chỉ nhìn thấy bên đó có ngòi nổ đang cháy, nhưng không nghĩ tới, trong đó không chỉ có ngòi nổ của Tam Nhãn Thần Súng còn kèm theo đồ vật lạ khác.

Ngòi nổ vừa châm, Cao Sơ Ngũ liền "a" một tiếng: "Không xong rồi Đại Ngưu, ta quên mất ngòi nổ cháy tới chỗ nào ném mới thích hợp rồi."

Trịnh Đại Ngưu: "Ngươi vừa nói như thế, hình như ta cũng quên rồi."

"Vậy làm sao đây?"

Hai tên ngốc đều đực mặt ra.

Trình Húc thất kinh: "Mẹ nó, cháy một nửa rồi, mau ném mau ném, các ngươi muốn nổ chết mình sao?"

Đại ngốc nhị ngốc đều tỉnh lại, hai người bước nhanh tới trước, sau đó đồng thời vung tay về phía trước, hai quả cầu đen thui ném về phía biên quân.

Ngay khi hai người ném ra quả cầu, đồng thời cung tiễn đối diện cũng bắn qua, leng keng leng keng, tất cả đều bị áo giáp dày đến vô lý của hai người ngăn cản rơi xuống.

"Vật gì bay qua thế?"

"Thứ đó còn có ngòi nổ đang cháy nữa?"

Các biên quân đua nhau la lên, lúc này thứ kia đã rơi xuống, hai tên ngốc lực tay vô cùng lớn, ném hai quả cầu bay thẳng đến chính giữa quân trận của biên quân.

Ngòi nổ vừa lúc cháy hết!

"Ầm! Ầm!"

Hai quả bom đồng thời nổ tung.

Bình Luận (0)
Comment