Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 271 - Chương 271: Hỗn Chiến

Chương 271: Hỗn chiến Chương 271: Hỗn chiến

Hai tên Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu lúc này cũng từ trong quân trận phe mình xông ra.

Tam ngốc đều thuộc về "thân binh Hòa giáo viên", cũng không tham dự vào năm Bách nhân đội, cho nên Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu cũng không sắp xếp vào mâu trận hay đội hỏa súng.

Binh sĩ dân đoàn khác kết trận đối địch, Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu lại "đánh thẳng vào trận địa địch", hai người bước nhanh trực tiếp xông thẳng vào trong trận phản quân.

Trong nháy mắt liền có vài thanh trường mâu đâm vào trên người họ.

Nhưng cũng không có tác dụng gì, mảnh giáp trên người cả hai vừa dày vừa nặng, có thể nói biến thái, không khác gì với những tướng quân dũng mãnh trăm trận mà không chết của cổ đại, trường mâu bình thường căn bản đừng nghĩ đâm xuyên, đầu thương bằng sắt đâm vào cũng chỉ vang lên tiếng leng keng.

Trịnh Đại Ngưu vung trường mâu lên, quét vù một cái, hai địch binh phía trước bị hắn quét bay lên cao.

Cao Sơ Ngũ cũng y bài mà làm, trường mâu đảo qua, nhưng không nghĩ tới đối phương cũng có một viên hãn tướng, cũng vung trường mâu quét qua, hai thanh trường mâu "cạch" va vào nhau, sau đó rắc một tiếng, cán mâu bị gãy.

Người đối diện ngẩn ra, trong nháy mắt vứt đoạn mâu, rút Yêu đao ra.

Cao Sơ Ngũ được động tác này của hắn nhắc nhở, cũng lập tức vứt bỏ mâu, trở tay từ trên lưng lấy ra một thanh đại khảm đao sống dày.

Món quà Hình Hồng Lang tặng hắn!

Hãn tướng đối diện nhìn Yêu đao bình thường của mình một cái, lại nhìn đại khảm đao của Cao Sơ Ngũ một cái, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt... bà nội cha... binh khí chênh lệch lớn thế này.

Cao Sơ Ngũ: "Hắc!"

Bước dài một bước về phía trước, chém vù qua một đao.

Uy thế của một đao này thật đáng sợ, người kia không dám dám đón đỡ, vội lui về sau.

Cao Sơ Ngũ vung đại đao, đuổi theo người đó chém lung tung, không chém ngã mục tiêu chính nhưng lại chém ngã một loạt các phản quân khác chặn đường.

Trịnh Đại Ngưu: "Oa, Sơ Ngũ! Tiểu tử ngươi mạnh đấy, ta sắp thua ngươi rồi."

Cao Sơ Ngũ nhếch miệng cười to: "Đao của Hình cô nương tặng ta, quả nhiên dùng tốt."

Trình Húc ở đằng xa phía sau tức giận mắng: "Trên chiến trường đừng nghĩ tới nữ nhân, ngươi sẽ chết rất nhanh."

Lang thiên hộ bắt đầu cảm giác được không bình thường rồi.

Khi còn chưa giao chiến hắn còn không dám khẳng định, nhưng chân chính giao thủ rồi, hắn liền cảm giác được đối phương không phải là biên quân Cố Nguyên, bất kể là độ huấn luyện, trình độ hung hãn, đều thua kém biên quân.

Binh của mình theo lý thuyết phải dễ dàng thủ thắng mới đúng, thế nhưng, sao lao vào nhau lại không hợp lý rồi?

Các binh sĩ thủ hạ khác hẳn sự cường hãn như bình thường, một thương đâm ra bình thường đột nhiên chếch đi, vung đao ra nửa đường lại tuột tay... Hoàn toàn không còn dũng mãnh như bình thường.

Hơn nữa binh sĩ của đối phương cũng rất kỳ quái, mỗi người thân thể cường tráng, khiến người ta vừa nhìn biết ngay nhóm người này bình thường ăn ngon, mặc ấm, sức khoẻ rất tốt, rất giống với "gia đinh binh" mà các đại tướng quân thế tập thường nuôi tư nhân.

Các binh sĩ biên quân dưới trướng mình cũng chỉ chiếm ưu thế ở hai điểm kinh nghiệm tác chiến và gan dạ không sợ chết thôi, trên trang bị và tố chất thân thể thì thua thiệt lớn.

"Con mẹ nó."

Người bình thường dưới loại tình huống này liền sẽ suy nghĩ rút lui, nhưng Lang thiên hộ dù sao cũng là hãn tướng biên quân, bình thường chém giết với dân tộc du mục, há có đạo lý dễ dàng nhận thua rút lui, người nhát gan sẽ không hợp làm trấn thủ biên cương.

Ánh mắt của Lang thiên hộ lập tức tập trung trên người Trình Húc: đám tân binh đối diện, hoàn toàn dựa vào kẻ gọi Quỷ thiên hộ này chỉ huy.

"Giết chết Quỷ thiên hộ, quân địch không chiến tự tan."

Lang thiên hộ vỗ mông ngựa,"giá", dược mã hoành thương, lao tới Trình Húc.

Lúc này hàng trước của hai quân đang va chạm, phản quân và dân đoàn cũng quấn lấy nhau, vị trí của Trình Húc cũng không quá xa phía sau như các "quan văn lĩnh binh", nói chung vị trí của gã vẫn rất gần phía trước.

Điều này đã tạo cơ hội cho Lang thiên hộ chạm mặt với gã.

Hắn vừa phóng ngựa lên, trong nháy mắt tách khỏi chiến trường hỗn loạn, đảo mắt đã tới trước mặt Trình Húc.

Lang thiên hộ cũng không theo kỹ năng giang hồ trước khi xuất chiêu sẽ không nói mấy lời vô ích như "ăn một mâu của ta", mà không nói hai lời, một thương ngay vào đầu.

Lực chú ý của Trình Húc vẫn còn ở trên quân trận, mỗi một tân binh gã đều phải quan tâm, đột nhiên trong tai nghe được tiếng vó ngựa, quay đầu liền phát hiện trường mâu của Lang thiên hộ đã tới trước mặt.

Gã sợ quá vội nhảy về phía sau, đồng thời rút ra Yêu đao ngăn cản.

"Cheng!"

Một tiếng vang trong trẻo, Trình Húc bị đánh cho lệch cả mũ giáp, may mà không bị thương, nhưng khiến gã giật mình không nhẹ.

Thương của đối phương thật nhanh.

Lúc này ngựa của Lang thiên hộ đã vượt qua người Trình Húc, trong nháy mắt đã qua vài trượng, tiếp theo liền quay đầu, lại lao tới Trình Húc.

Trình Húc trong bụng mắng thầm: mẹ nó, khi dễ lão tử không ngựa à? Cầm trên tay chỉ là đao chỉ huy, không có thương.

Lần này gã tới đây cũng không dự định đích thân ra trận, chỉ tính điều chỉnh đấu pháp cho dân đoàn, cho nên ngựa cũng không, thương cũng không, chỉ đứng chỉ huy đánh một trận, hiện tại bị chiến tướng thương kỵ đột kích, nhất thời cảm giác áp lực như núi.

Chỉ nháy mắt, Lang thiên hộ lại tới trước mặt.

Một thương đâm vù thẳng mặt Trình Húc.

Trình Húc lui nhanh về sau, vốn lấy tốc độ của gã là có thể tránh được, nhưng không ngờ phía sau có một binh sĩ dân đoàn đang đưa lưng về Trình Húc, dùng thương đâm phản quân, hắn hoàn toàn không thấy Trình Húc đang lui tới.

Kết quả phía sau lưng Trình Húc va cái cạch một tiếng vào trên người binh sĩ dân đoàn.

Lần này đã chặn đứng sinh lộ của Trình Húc.

Trường mâu của Lang thiên hộ đã trực chỉ mặt Trình Húc.

"Mẹ nó! Lão tử không xong rồi."

Trình Húc mắng thầm một tiếng, trong thời khắc này, gã ngay cả ảo tưởng trong đầu xuất hiện một thái nãi nãi cũng không còn kịp rồi, chỉ có thể chờ chết.

Đúng lúc này, một thanh trường mâu bên cạnh đâm tới, chếch lên trước mặt Trình Húc, keng một tiếng, hai thanh trường mâu đồng thời bật lên trên.

Trình Húc quay đầu nhìn lại: "Ơ?"

Người tới chính là Phương Vô Thượng!

Phương Vô Thượng ở trên tường thành sớm đã đứng ngồi không yên, liền mở cửa thành, dẫn theo 100 binh của hắn đánh ra, hơn nữa phong cách nhất quán của hắn chính là đơn thương độc mã, chạy luôn nhanh hơn bộ hạ, cho nên một trăm binh kia còn ở xa phía sau, một mình Phương Vô Thượng đã cả người lẫn ngựa lao vào chiến trường.

Ánh mắt của Lang thiên hộ chuyển sang Phương Vô Thượng: một cửu phẩm tuần kiểm nho nhỏ.

Thiên hộ chính là võ quan ngũ phẩm, hơn nữa là võ quan biên quân, vốn khinh thường một tuần kiểm nho nhỏ, liền một thương quét tới Phương Vô Thượng.

Phương Vô Thượng hoành thương ngăn cản, cheng, thế mà không rơi hạ phong.

Lang thiên hộ: "Ồ?"

Hai người chiến mã sượt qua...

Mỗi người chạy ra xa một đoạn, sau đó xoay ngựa lại, một lần nữa xông về phía đối phương.

Trình Húc: "Chó má, đánh lén lão tử hai thương rồi bỏ chạy đánh với Phương Vô Thượng? Sao lại không lễ phép như thế?"

Ánh mắt gã đảo qua trên mặt đất, tìm thấy một binh sĩ phản quân bị đâm chết nằm trên mặt đất, trong tay binh sĩ còn nắm chặt một cây tiểu sao cung.

Trình Húc cười khẩy một tiếng, nhặt lấy tiểu sao cung, lắp vào một mũi tên.

Lúc này Lang thiên hộ và Phương Vô Thượng đang giục ngựa áp sát, mắt thấy một thương sắp va vào nhau, Trình Húc kéo cung cài tên, nhắm vào mặt Lang thiên hộ, một tên bay vù tới.

Bình Luận (0)
Comment