Tám người bị bàn tay khổng lồ của Lý Đạo Huyền lùa, chạy thục mạng, chạy chạy, phía trước xuất hiện một "tòa thành bằng gỗ" rất lớn.
Cái lồng mạo hiểm Hamster bằng gỗ, ở trong mắt tám người không hề nghi ngờ là một tòa mộc thành to lớn.
Tám người bị tòa thành làm giật mình, nhưng bàn tay khổng lồ phía sau không cho họ thời gian suy nghĩ, vẫn còn đang không ngừng ép tới, tám người chỉ có thể chạy tiếp, chạy tiếp, phía trước có một cánh cửa rất lớn.
Cửa cho hamster đi vào, đối với họ mà nói lại là "cánh cửa rất lớn", to lớn giống như cửa thành vậy.
Một tòa thành bằng gỗ cổ quái như vậy đứng ở trước mặt, có một cánh cửa thành cổ quái mở ra, người bình thường nào dám tuỳ tiện đi vào?
Nhưng tám người quay đầu lại nhìn bàn tay khổng lồ vẫn đang ép tới, do dự một giây cũng là không tôn trọng đối với sinh mệnh của mình, liền lao vào cánh cửa kia...
"Ầm!"
Bàn tay khổng lồ vỗ vào trên cửa phía sau họ...
Tám người nhìn lại: "Thật may quá, cánh cửa này đối với chúng ta mà nói là cánh cửa rất lớn, đối với Đạo Huyền Thiên Tôn lại là quá nhỏ, bàn tay khổng lồ của hắn sẽ không vào được!"
Có điều, họ chỉ vui vẻ chưa được hai giây liền phát hiện: "Trên đỉnh đầu không có trần nhà."
"A a, bàn tay khổng lồ của Đạo Huyền Thiên Tôn, chẳng phải còn có thể từ trên bầu trời đánh xuống?"
"Không xong rồi, mau chạy về phía trước!"
Lão Nam Phong xung phong, chạy như điên về phía trước...
Vừa mới chạy đến một thông đạo nhỏ, hắn liền thấy được một cảnh đáng sợ, giữa không trung phía trước treo một thanh búa lớn, loại búa vô cùng lớn, lắc lư qua lại giữa không trung, lắc lư một cách có tiết tấu về hai bên.
"Mẹ nó! Cẩn thận, có cơ quan!" Lão Nam Phong hét lớn: "Mọi người cẩn thận cơ quan."
Bảy người phía sau cũng dừng bước, con đường phía trước đã bị cây búa lắc lư này chắn lại.
"Làm sao bây giờ?"
"Dừng lại ở chỗ này sao?"
"Không... không thể dừng lại... Đạo Huyền Thiên Tôn đáng sợ sẽ truy sát qua đây bất cứ lúc nào..."
"Vậy chỉ có thể xông lên."
"Nhìn rõ ràng khoảng cách của cây búa này..."
"Có khoảng cách thời gian hai hơi thở, xông qua được."
Lão Nam Phong hít một hơi thật sâu, thấy cây búa kia vù một tiếng lắc từ trái qua phải, hắn tiến tới một bước, xoát một cái lao qua, cây búa lại lắc về từ phải qua trái, xẹt qua sau lưng hắn, không chém trúng.
Hắn đã thành công!
Bảy tên bộ hạ phía sau phấn chấn: "Nam Phong ca, chờ chúng tôi với."
Mọi người đều tính toán khoảng cách, từng người từng người vượt qua cây búa.
Cuối cùng tám người đều hữu kinh vô hiểm vượt qua, lại tiếp tục chạy như điên về phía trước, qua một chỗ ngoặt, phía trước là một con dốc rất dài.
"Đây là cơ quan gì?"
Tám người vừa mới nói xong, đột nhiên nghe được phía sau có âm thanh, quay đầu nhìn, một quả cầu sắt màu đen to tướng đang lăn tới họ.
"A a a a!"
"Chạy mau!"
Tám người chạy như ma đuổi tới dưới chân con dốc, quả cầu sắt đang hừng hực khí thế đuổi theo phía sau, tám người dốc ra cả lực bú sữa mẹ, thật vất vả mới chạy tới chân con dốc, lại quẹo vào một cánh cửa nhỏ bên cạnh...
Quả cầu sắt "ầm" một tiếng, đập vào tường phía sau họ.
Tám người nhặt về một mạng, đều thở hồng hộc.
Một bộ hạ tỏ ra thê thảm hỏi: "Nam Phong ca, chúng ta tiến vào nơi cổ quái gì thế này?"
Lão Nam Phong: "Ta không biết, dù sao thì rất đáng sợ, mọi người nhất định phải từng bước cẩn thận, tránh phát động cơ quan kỳ quái nào đó..."
Hắn vừa mới dứt lời, một tên bộ hạ dưới chân trống trơn, thì ra đã hắn giẫm lên một tấm gỗ, tấm gỗ đó xoay tròn, bộ hạ rơi cái vèo xuống, phía dưới có một con gián nhựa khổng lồ, còn chạy bằng điện, hai con mắt loé hồng quang, kêu vo ve tiến về phía người đó.
Bảy người khác đứng sát bên cái lỗ nhìn xuống phía dưới, mặt tối sầm lại.
"Đó là cái gì?"
"Con gián to thế?"
"Khẳng định là gián yêu quái ?"
"Xong, Lão Thất bị ăn tươi rồi."
"Chúng ta có thể cứu hắn không?"
"Cứu bằng niềm tin à, cao thế này, chúng ta cả một sợi dây cũng không có..."
"Lão Thất" rơi xuống dưới gào lên: "Mặc kệ tạ, mọi người chạy mau, ta đã sống không được rồi, mọi người chạy mau... Nếu có thể chạy thoát, giúp ta chăm sóc con trai ta..."
Hắn còn chưa nói hết câu, con gián nhựa đã chạy tới trước mặt hắn, Lão Thất kêu lên thảm thiết "A a" rồi té xỉu trên mặt đất.
Lão Nam Phong cắn răng: "Lão Thất xong rồi, chúng ta chạy mau."
Bảy người rưng rưng tiếp tục chạy về phía trước, phía trước có một ngã ba, cũng không biết đi con đường nào là đúng, họ chỉ có thể chia làm ba nhóm. Một người mới vừa đi vào con đường bên trái, con đường đột nhiên lộn một cái, người đó rơi xuống dưới, phía dưới là một cái lưới, hắn bị lưới bắt được, thấy một con nhện nhựa khổng lồ đang bò tới hắn.
Người đó kêu thảm thiết: "A a a, con nhện tinh... Mọi người chạy mau, chạy mau a... Giúp ta chăm sóc con ta..."
Sáu người còn lại tối sầm mặt, vội vàng thử đi con đường bên phải, rốt cuộc tìm được con đường chính xác. Chợt một người dưới chân trống trơn, đột nhiên rơi xuống một cái ao lớn, đang thầm may mắn mình biết bơi, lại thấy trong nước xuất hiện một con cá mập bằng nhựa siêu to khổng lồ.
Cá mập nhựa...
"A a a a!"
Lão Nam Phong khóc to: "Trời ạ, rốt cuộc đây là nơi quỷ quái gì? Nơi quỷ quái gì đây, chớp mắt đã cướp đi ba hảo huynh đệ của ta."
Bốn người khác đỡ Lão Nam Phong lên, tiếp tục chạy tới trước: "Nam Phong ca, không thể dừng lại, chúng ta phải trốn, tiếp tục trốn, bằng không Đạo Huyền Thiên Tôn sẽ tiếp tục thả yêu quái tới ăn chúng ta."
Vừa mới nói xong câu đó, mặt đường đột nhiên tách ra, hai người đằng trước cùng rơi xuống, phía dưới là không gian tối như mực, hai người kêu a a a thảm thiết vài tiếng rồi im bặt.
Lão Nam Phong chấn động, hiện tại cũng không phải là lúc chán nản, vội vàng xách lên hai huynh đệ còn lại, vù một cái nhảy qua mặt đường bị nứt, tiếp tục chạy tới trước.
Chỉ còn lại ba người!
Nhưng cuối cùng họ cũng chạy tới cửa ra mê cung.
Nhìn cây cối núi non bên ngoài, ba người nhất thời cảm giác thở dài một hơi, đã chạy ra khỏi thành bảo đáng sợ kia rồi, phù...
Lão Nam Phong quỳ phịch xuống đất: "Nếu biết sẽ mất đi năm huynh đệ, ta thà rằng không trốn, ở công trường đào đất cũng tốt hơn hại chết mọi người."
Vừa mới nói xong câu đó, hắn lại thấy bàn tay vàng khổng lồ tới nữa, lần này không vỗ xuống họ, cũng không ép họ, mà mở rộng trước mặt họ, trong lòng bàn tay là năm huynh đệ đang nằm, không chết, chỉ bị ngất xỉu.
Lý Đạo Huyền đã nhặt lại năm người tí hon "sấm quan thất bại".
Hắc hắc hắc, lồng mạo hiểm hamster cũng không phải chỉ có một con chuột hamster là có thể thành công hoàn thành, nhất tướng công thành vạn cốt khô, phía sau một con chuột hamster thành công tới đích là "núi thây biển máu" của một đàn hamster thất bại.
Thực sự là bi tráng a!
Thấy bàn tay khổng lồ, họ biết mình căn bản chạy không thoát.
Lại nhìn năm huynh đệ trên tay, Lão Nam Phong đã hiểu, vội vàng dập đầu: "Đa tạ ân Thiên Tôn không giết, ta sẽ mang theo tất cả huynh đệ, ngoan ngoãn trở lại lao động cải tạo, cũng không dám chạy trốn nữa."