Thời Gia Câu là một thôn nhỏ hoang vu nằm ở biên giới huyện Trừng Thành và huyện Hợp Dương, trong thôn tổng cộng chỉ có 800 nhân khẩu.
Thôn đáng thương này cũng bị nạn hạn hán vô tình tàn phá, người trong thôn sống rất khó khăn, mãi đến khi tầm nhìn của Lý Đạo Huyền bao trùm đến họ, mới rốt cuộc đưa tới lương thực, làm mưa cho họ được, giải trừ nỗi khổ của họ.
Hiện tại trong thôn hơn trăm người bình thường thì làm ruộng, rảnh rỗi thì liều mạng làm đường, muốn làm một con đường xi măng thông trực tiếp từ Thời Gia Câu đến thôn Cao Gia, như vậy "Xe Mặt Trời công cộng" mới có thể di chuyển được, sau này mới có thể chạy đến thôn Cao Gia "làm công".
Chẳng qua... chỉ bằng hơn một trăm người bọn họ, cũng không biết phải làm tới ngày tháng năm nào.
Một ngày, các thôn dân đang cố sức đào đất làm đường, một đội xe đẩy dọc theo sơn đạo lộc cộc chạy qua, trên xe chất đầy lương thực, mà áp vận đội xe này là một nhóm hán tử vô cùng hung hãn.
Các thôn dân bị khí thế của họ làm cho giật mình, nhưng thấy xe của họ chứa đầy lương là có thể đoán được, đây khẳng định là từ thôn Cao Gia tới.
Thôn trưởng của Thời Gia Câu đánh bạo đi tới: "Chư vị là?"
Người dẫn đầu của đám hán tử đó chính là hãn tướng trong phản quân Cố Nguyên, Lão Nam Phong.
Hắn dẫn theo 100 phạm nhân phụ trách vận chuyển lương thực đến Thời Gia Câu, sau đó đóng quân ở đây, canh giữ lương thực, nếu "lưu khấu về quê" đi ngang qua sẽ chiếu cố họ ăn no, nếu có người muốn gây rối thì chặt đầu treo lên thị chúng.
Hắn nói mục đích của mình tới đây cho thôn trưởng Thời Gia Câu rồi không để ý tới lão nhân gia kia nữa, dẫn người vào thôn, dò xét một vòng rồi hạ trại sát bên vách núi, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, hắn còn hạ lệnh các phạm nhân dọn hết lương thực trên xe xuống, lại dùng số xe này sắp thành một vòng xung quanh "doanh trại", biến thành một "bức tường xe" đơn giản".
Ở giữa doanh trại chất đống lương thực, dùng vải dầu che lại, trướng bồng của trăm biên quân thì quây quanh đống lương thực thành một vòng tròn, thoạt nhìn cũng rất ra gì.
Một thủ hạ từ bên cạnh đi tới, thấp giọng nói: "Nam Phong ca, hiện tại là thời cơ tốt cho chúng ta chạy trốn, Đạo Huyền Thiên Tôn kia hiện tại chưa hẳn đang nhìn chúng ta. Nếu chúng ta ôm số lương thực này bỏ trốn, vậy coi như trời cao biển rộng rồi."
Sao Lão Nam Phong lại không muốn chạy trốn, thế nhưng vừa mới manh nha ý nghĩ, lập tức lại nghĩ tới cảnh cửu tử nhất sinh khi đào vong lần trước, bị Đạo Huyền Thiên Tôn đuổi chạy vào "tòa thành gỗ", ở bên trong gặp phải các loại cơ quan.
Hắn tát cho thủ hạ một cái: "Trong đầu nghĩ cái gì đấy? Đối thủ của chúng ta là người sao? Là thần! Là thần! Là thần! Lời quan trọng phải nói ba lần, thần tiên muốn bắt ngươi, ngươi còn có thể thoát được sao?"
Thủ hạ kia bị đánh, ôm đầu kêu oai oái.
Lão Nam Phong nói: "Thiên Tôn đã nói qua, chúng ta phạm phải là 'tội chiến tranh', bình thường là phải cải tạo tới 10 năm, thế nhưng nếu như biểu hiện tốt là có thể giảm hình phạt. Chủng cai ngục cũng kể chuyện cho mọi người rồi đúng không? Trước đây hắn đã từng là phạm nhân của thôn Cao Gia, giống như chúng ta vậy, sau đó biểu hiện tốt, được giảm tội thả ra, liền trở thành người của thôn Cao Gia, hiện tại sống thoải mái thế nào?"
Nói đến đây, Lão Nam Phong thở dài: "Nói lời không dễ nghe, làm phạm nhân ở thôn Cao Gia con mẹ nó còn ngon hơn làm biên quân Cố Nguyên trước đây. Ở chỗ này mặc dù không có tự do, thế nhưng mỗi bữa đều được ăn no, thỉnh thoảng còn có đường và thịt để ăn..."
Nghe đến đó, thủ hạ cũng có chút cảm khái: "Việc này cũng đúng! Mặc dù ở đây không tự do, thế nhưng khi chúng ta ở biên quân cũng đâu có tự do, còn không phải là bị người bên trên quản lý gắt gao."
Lão Nam Phong: "Không sai, dù sao thì con mẹ nó đều bị người quản, quản ở đâu chả như vậy? Có thể ăn no cũng rất tốt rồi, chuyện chạy trốn đừng nhắc tới nữa, lão tử chết cũng không muốn rơi vào toà thành quỷ dị kia nữa."
Vừa mới nói đến đây, hắn liền nghe được một thủ hạ khác chạy tới báo cáo: "Nam Phong ca, có mười tên chạy rồi, là thân binh của Lang thiên hộ trước đây."
Lão Nam Phong: "A? Thật không? Vậy chúng ta chờ xem kịch vui đi..."
Hắn đột nhiên nhảy dựng lên, bắt đầu nhìn bầu trời xung quanh, rất nhanh liền phát hiện trên bầu trời phía đông cách đó không xa có một toà thành gỗ thật lớn đang từ từ hạ xuống.
"Nhìn kìa!"
Lão Nam Phong chỉ vào toà thành gỗ nói: "Đồ vật kia lại xuống rồi, mười người chạy trốn kia lập tức sẽ đi vào. Gọi hết mọi người không chạy trốn, chúng ta qua đó xem sao."
90 người còn lại đi theo phía sau Lão Nam Phong chạy về phía đông, rất nhanh, họ liền bò lên trên gò núi, có thể nhìn thấy trong sơn cốc phía trước, toà thành gỗ đã đặt xuống ổn định.
Lần trước Lão Nam Phong ở bên trong tòa thành không nhìn thấy toàn cảnh của nó, lần này từ trên đỉnh gò núi bên ngoài nhìn xuống, có thể nhìn rõ toàn cảnh của toà thành gỗ kia rồi.
Tòa thành rất lớn, bên trong đủ loại thông đạo phức tạp, đủ loại cơ quan kinh khủng, còn có quái vật khổng lồ đang bò ở bên trong, con mắt còn lập loè ánh sáng đỏ.
Các binh sĩ chưa trải qua thảng thốt: "Rốt cuộc nó là cái gì?"
Lão Nam Phong nói thầm: "Cái này là 'Thiên Tôn Địa phủ', người tiến vào một lần sẽ biết được sự kinh khủng của nó, ngày hôm nay các ngươi có thể ở bên ngoài nhìn thấy cũng là may mắn, xem 10 tên chạy trốn kia sẽ gặp phải chuyện đáng sợ thế nào đi."
Chỉ thấy mười thân binh của Lang thiên hộ đang chạy như điên phía dưới sườn núi, đột nhiên, bàn tay vàng khổng lồ trên trời thò xuống, bắt đầu động tác lùa phía sau 10 người.
Lão Nam Phong cười ha ha: "Chính là chiêu này, lúc đó lão tử chính là bị đuổi như vậy tiến vào 'Thiên Tôn Địa phủ'."
Mười người kia cũng vậy, bị bàn tay khổng lồ phía sau dồn ép, chỉ có thể chạy vào đại thành bảo, rất nhanh, mười người đều chui vào trong toà thành, tiếp theo họ giống như Lão Nam Phong tiến vào thành bảo lần trước, bắt đầu tham gia "lồng mạo hiểm Hamster".
"A a a!"
Một người rơi vào hầm ngầm, bị một con gián chạy bằng điện hù ngất đi.
"A a a!"
Lại một người giẫm vào cơ quan, rơi xuống ao, bị cá mập nhựa nuốt chửng.
Một người bị quả cầu sắt đuổi cùng đường, ngã sấp xuống, quả cầu lăn qua người hắn, thú vị chính là hắn vẫn không chết, thì ra đó không phải quả cầu sắt gì, chỉ là một quả bóng to thổi đầy khí mà thôi.
Mười người bị các loại cơ quan hành hạ không nhẹ, một người thành công chạy thoát cũng không có, cuối cùng tất cả mọi người rơi vào cơ quan, Game Over!
Tiếp theo, bàn tay của Thiên Tôn duỗi xuống, bỏ 10 người vào trong một cái ly thủy tinh nhỏ và đưa về Thời Gia Câu, đổ xuống trước mặt 90 người xem kịch. 10 người mềm nhũn lăn ra khỏi cái ly, xụi lơ trước mặt đám người Lão Nam Phong.
Lão Nam Phong đi qua, đá cho mỗi người một cái: "Còn chạy trốn không?"
Mười người uể oải nói: "Không dám nữa."