Bọn dân phu nhận lệnh, vội vàng bắt đầu đục lỗ trên tường trại, bận rộn mà vui.
Theo trại đã sắp hoàn thành, trong lòng các lão bách tính từ Phổ Cứu tự qua đây lại bắt đầu thấp thỏm bất an.
Sau khi hết việc làm dựng trại, không biết có còn việc làm nữa không?
Nếu lão đại tư thương buôn muối nói một câu: "Được rồi, các ngươi có thể đi."
Vậy sau này phải sinh sống thế nào?
Trong phân khu dành cho các lão bách tính bình thường tập trung, bắt đầu tràn ngập bầu không khí bất an, lượng lớn lão bách tính chạy tới bên cạnh Chiến Tăng, cố nén bình tĩnh, nói ra những lo lắng trong lòng.
Chiến Tăng gật đầu: "Hiểu rồi, bần tăng sẽ đi tìm Hình đại đương gia hỏi thử xem."
Hắn từ khu ở tập trung của lão bách tính đi về hướng bộ binh doanh.
Khi đi qua cửa giữa hai khu vực, một đội binh sĩ giữ cửa ngăn cản ở chỗ này: "Lệnh bài!"
Chiến Tăng: "Không phải lệnh bài còn chưa làm xong sao?"
Các binh sĩ lúng túng: "Đúng là có việc này."
Chiến Tăng: "Bần tăng có chuyện quan trọng, muốn nói với Hình đại đương gia."
Các binh sĩ biết hòa thượng này là người nói chuyện của các lão bách tính, liền hỗ trợ thông báo một tiếng, chẳng mấy chốc binh sĩ trở lại báo: "Chiến Tăng đại sư, ngài có thể đi qua."
Chiến Tăng gật đầu, thầm nghĩ: nhóm người này trong miệng tự xưng là tư thương buôn muối, trên thực tế hành sự lại rất có kết cấu, quân kỷ còn tốt hơn cả quan binh, nếu nhóm người này thật sự chỉ là một đám tư thương buôn muối, bần tăng sẽ móc cặp mắt này cho chó ăn.
Hắn được binh sĩ dẫn tới "phòng khách nghị sự" của bộ binh doanh, cái gọi là phòng khách nghị sự này thật ra chính là một căn nhà gỗ lớn dùng thân cây tạm thời dựng lên, thủ lĩnh Hình Hồng Lang trên danh nghĩa của đội quân này thì đang nghị sự cùng bộ hạ khác ở chỗ này.
Nhưng trên thực tế, thủ lĩnh của đội quân này là Cao Sơ Ngũ. Mặc dù hắn chỉ biết gật đầu nói "Tốt lắm, cứ làm như vậy", nhưng nếu hắn không gật đầu, ai cũng không thể xằng bậy.
Chiến Tăng đi tới cửa phòng khách nghị sự, thấy Hình Hồng Lang đang đẽo một khúc gỗ thành một tấm thẻ bài, ở trên mặt khắc hai chữ "Sơ Ngũ", nhìn trái nhìn phải có vẻ rất thích, còn đem lệnh bài áp lên mặt...
Chiến Tăng: "Khụ! Hình đại đương gia."
"A!" Hình Hồng Lang giật mình, chợt nhảy dựng lên: "Vừa rồi... cái kia... Ta chỉ là thích miếng gỗ này, cho nên kìm lòng không đậu cạ cạ lên mặt, ta không phải cạ hai chữ kia đâu."
Chiến Tăng: "A Mễ Thâu Phật! Thiện tể thiện tể! Bần tăng không nhìn thấy gì hết."
Hình Hồng Lang: "Vậy còn được, ông tìm đến ta có chuyện quan trọng gì sao?"
Chiến Tăng nói ra lo lắng của các lão bách tính, thấp giọng nói: "Hiện tại mọi người rất lo lắng không có việc làm, không có ai lo cơm. Ngài cũng biết, hiện ở bên ngoài thiên hạ hạn hán, loạn lạc, lưu khấu khắp nơi, thiên tai nhân họa chồng chất, cuộc sống của các lão bách tính rất khó khăn. Vốn mọi người vẫn luôn khó khăn cũng không sao, nhưng ở chỗ này làm việc được mấy ngày công, có người lo cơm còn phát ba cân bột mì mỗi ngày, những ngày lành tháng tốt mới qua được hai ngày lại sắp phải kết thúc, trong lòng họ rất bất an."
Hình Hồng Lang nở nụ cười: "Thì ra là loại chuyện này, nói cho mọi người không cần lo lắng, việc sẽ không làm hết được."
Chiến Tăng: "Hả?"
Hình Hồng Lang nói: "Nếu trại dựng xong, vững vàng rồi, đương nhiên chúng ta phải tranh thủ cải thiện cuộc sống hơn. Kế tiếp bước thứ hai chính là ở trong khu vực sinh sống của lão bách tính, xây xưởng rèn, xưởng mộc, xưởng bột... Dù sao thì giống như một bến tàu trấn nhỏ bình thường, có cái gì xây hết cái đó, có cái gì cần làm thì làm hết."
Vừa nghe vậy, Chiến Tăng thầm nghĩ: Các ngươi đây là muốn biến bến tàu Cổ Độ thành một trấn nhỏ thủ công nghiệp? Dã tâm lớn như vậy sao? Đây càng không giống như chuyện tư thương buôn muối nên làm, ngươi nói ngươi là quan địa phương cảm giác sẽ càng giống hơn đấy.
Hình Hồng Lang: "Ông trở lại thông báo cho các lão bách tính đi, để họ xem nơi đây như là nhà của mình mà xây dựng, các loại nhà cửa, xưởng thợ, chợ búa, đều có thể xây thoải mái, tiền công của công nhân vẫn đều trả theo ba cân bột mì một ngày."
"Nhưng cũng không thể để cho bọn họ xây lung tung được." Chiến Tăng dở khóc dở cười nói: "Hai người dân nếu xây nhà cùng một chỗ, cũng sẽ vì chuyện tranh giành đất mà đánh nhau."
Hình Hồng Lang cẩn thận nghĩ lại, quả thật vậy, xây dựng thành trấn là cần có quy hoạch, không thể ném cho thôn dân tự mình tiến hành, bằng không cuối cùng khẳng định sẽ tạo thành nhà liền nhà, ở giữa không có một cái khe nào để mà đi...
Không ổn!
Chuyện quy hoạch kiến thiết này mình không biết, khẳng định Tạo Oanh cũng không biết, Cao Sơ Ngũ càng không cần nói, Lão Nam Phong có lẽ cũng hơi quá sức? Lần này tới Sơn Tây toàn là võ tướng, không có một văn nhân nào.
Hình Hồng Lang tỏ ra xấu hổ: "Chiến Tăng đại sư, một khi bắt đầu làm những cái này, ta có phần quản không nổi rồi. Xem ra, phải tìm một người đọc sách tới hỗ trợ thôi. Ông có quen người đọc sách nào biết quy hoạch xây dựng thành trấn không? Trước đây đã từng làm sư gia là tốt nhất."
Chiến Tăng dở khóc dở cười: "Làm gì có người đọc sách nào chịu làm việc cho tư thương buôn muối?"
"Điều này cũng đúng." Hình Hồng Lang nói: "Mà thôi, việc này ta sẽ đi tìm người giải quyết, ông cứ để vậy đi không cần xen vào. Nói cho các lão bách tính an tâm chớ vội, rất nhanh sẽ có việc làm, không cần làm việc mấy ngày ta cũng sẽ lo cơm cho họ. Được rồi, bảo các thương nhân trong lão bách tính đều tới gặp ta."
Bến tàu Cổ Độ vốn chính là một nơi các nhà công thương nghiệp tụ tập, nơi này có rất nhiều thương nhân nhỏ, trong đó bán muối lậu chiếm đa số, bán lung tung mấy thứ khác cũng có.
Hình Hồng Lang đưa lệnh bài đã điêu khắc xong cho Chiến Tăng: "Đưa lệnh bài này cho các thương nhân, họ cầm cái này, tới chủ doanh nghị sự sẽ không cần thông báo nữa."
Chiến Tăng nhận lấy chiêu bài, nhìn một chút, tỉnh bơ hỏi: "Lệnh bài này là của Hình đại đương gia đúng không?"
Hình Hồng Lang: "Đúng vậy, sao thế?"
Chiến Tăng: "Nếu là lệnh bài của ngài, phía trên phải khắc chữ Lang chứ, vì sao lại khắc Sơ Ngũ?"
Hình Hồng Lang trầm mặc.
Vài giây sau, mặt nàng thoắt cái đỏ lên, có cần giết hòa thượng này diệt khẩu không? Nhưng đột nhiên lại nghĩ đến, ta và Sơ Ngũ đã thành thân rồi, còn xấu hổ cái rắm à? Vì vậy bình tĩnh trở lại: "Ta là nữ nhân rất truyền thống, xuất giá tòng phu, cho nên trượng phu ta mới là đại đương gia chân chính của đội quân này, khắc tên của hắn thì có vấn đề gì?"
Chiến Tăng cười thầm: Ngươi cố mà biện minh đi, ha ha ha.
Hắn chắp tay thành chữ thập: "A Mễ Thâu Phật! Vậy bần tăng đi về trước."
Sau khi Chiến Tăng đi xa, Hình Hồng Lang vẫy tay gọi binh sĩ thủ vệ tới, sau đó lấy từ trong túi ao ra một cái lệnh bài giống như đúc, thấp giọng nói với họ: "Các ngươi nhìn đây, lệnh bài ta điêu khắc tại vị trí này, cố ý đục ra một cái lỗ nhỏ, nhìn từ cái lỗ nhỏ còn có thể thấy được bên trong có hai vết đao nghiêng nghiêng... Chỉ cần là lệnh bài ta điêu khắc đều sẽ có cái lỗ và vết đao như vậy."
Binh sĩ thủ vệ đực mặt ra: "Hình phu nhân, ngài làm như vậy để làm gì?"